Chọc Tức Vợ Yêu - Mua Một Tặng Một

Chương 950: Tiêu bảo - Lá bai dö tîm cha




K ha Minh Vũ: "..." Lục Đình Kiêu vạn vạn không ngờ tới

Ninh Tịch sẽ chơi ác như vậy!

Cái vấn đề này... sao anh có thể nói ra hai chữ "không phải" chứ hả!!!

Ninh Tịch thấy hai phiến môi mỏng của Kha Minh Vũ vẫn cứ mím chặt, nửa ngày không nói lời nào thì nhún vai một cái xoay người rời đi, cô khoát tay một cái rồi nói: "Được rồi, xem ra là tôi nghĩ sai thật rồi, sao cậu có thể là anh yêu của tôi được cơ chứ."

Một giây sau, cổ tay Ninh Tịch bị giật mạnh một cái, sau đó cả người cô rơi vào một lồng ngực nóng bỏng. Thân thể cô bị hai cánh tay kia khóa chặt, bên tai vang lên tiếng nói khàn khàn lại trầm thấp, giọng nói kia vừa có sự kiềm chế lại vừa có sự cam chịu, từng chữ một cứ như vừa thoát từ kẽ răng ra ngoài: "Là anh."

Nói xong thì cúi người, hung hăng hôn lên môi cô...

Trong ngõ nhỏ mờ tối có một đôi trai gái, cô gái bị đè chặt trên vách tường, đôi môi thì bị người ta ra sức mà hôn. Không khí lúc chạng vạng tối vốn hơi lạnh, nhưng mà giờ phút này lại bị một nụ hôn nóng bỏng hâm nóng lên.

"Đau nha." Ninh Tịch cảm giác đầu lưỡi mình sắp tê luôn rồi, nhẹ giọng oán trách một câu.

Người đàn ông kia dường như càng kích động mà hôn sâu hơn, trong giọng nói cũng mang theo sự bất đắc dĩ cùng sự cưng chiều đến cực hạn. Anh thật muốn đem người trong lòng dung nhập vào Xương tủy của chính mình: "Tiểu bại hoại này."

Ninh Tịch không cam lòng yếu thế, cắn ngược lại môi của người đàn ông một cái: "Anh mới bại hoạiý! Nếu không có Tiểu Bảo - lá bài dò tìm cha thì anh còn định lừa em bao lâu hải?"

Lá bài dò tìm cha... Được rồi... hình dung này cũng đủ sâu sắc. Lục Đình Kiêu: "Mãi mãi."

Nếu không bị phát hiện thì anh quả thực tính sẽ lừa cô mãi mãi!

Ninh Tịch vừa nghe liền tức điên người: "Vậy sao vừa nãy anh còn phải thừa nhận, cứ chối từ đầu đến cuối đi! Dù sao em cũng không có chứng cớ xác thực để vạch trần anh!"

Lục Đình Kiêu nhẹ nhàng thở dài một cái: "Em biết rõ là dù trời có sập thì anh cũng không thể chôi được Vân đê này."

Ninh Tịch đắc ý "hừ" một tiếng, tỏ vẻ chính mình ỷ vào cái việc anh không dám phủ nhận này nè.

Lục Đình Kiêu thích nhất bộ dạng này của cô, ánh mắt anh sẫm lại, lại hôn thêm cái nữa.

Ninh Tịch tức giận đẩy ra: "Đang nói chính sự đấy! Em hỏi anh, anh làm thế này là vì trong bộ phim này có cảnh nguy hiểm nên anh không yên tâm sao?"

Cô nhớ tới Việc trước đây Lục Đình Kiêu an bài Hùng Chí đến bảo vệ cô, cuối cùng lại thành ra hại cô suýt mất mạng ở Philadelphia. Lấy tính cách của Lục Đình Kiêu thì đừng nói là tiếp tục dùng Hùng Chí, mà ngay cả đối với bất cứ ai cũng không yên tâm! Cho nên... anh ấy không tiếc thân mình mà đích thân ra trận sao?

Theo cô biết thì kiểu mặt nạ da người cực kì tinh vi thế này không dễ sản xuất, hơn nữa còn có thể gây ra tổn thương vô cùng lớn đối với da và thân thể người dùng. Người bình thường đeo mười phút đã thấy vô cùng khó chịu rồi chứ đừng nói đeo thời gian dài như Vąy.

Nghĩ tới đây, Ninh Tịch mềm lòng không ít.

"Đây chỉ là một nguyên nhân thôi." Lục Đình Kiêu cũng không chổi mà nhìn cô, sau đó mới tiếp tục nói: "Một nguyên nhân khác là vì tư tâm của anh. Công việc của hai chúng ta quả thực đều rất bận rộn, cộng thêm việc quan hệ không thể công khai nên thời gian ở cạnh nhau quá ít, thực sự quá ít... anh rất nhớ em."

"Thật xin lỗi..." Chút lửa giận cuối cùng trong lòng Ninh Tịch cũng tan sạch.

"Ngoài ra thì tự mình trải nghiệm những thứ này cũng có thể hiểu rõ em hơn mộtít, có thể có nhiều hơn một chút đề tài để nói chuyện Với em, như thế em sẽ không cảm thấy anh quá nhạt nhẽo."

"Sao thế được! Anh không hề nhạt nhẽo một chút nào! Em thích nhất Boss đại nhân! Thích nhất của nhất luôn!" Sự bất mãn của Ninh Tịch đã hoàn toàn chuyển hóa thành đau lòng cùng cảm động. Cô ôm lấy cổ của Lục Đình Kiêu, hơn nữa còn chủ động dâng lên một nụ hôn an ủi.