Chọc Tức Vợ Yêu - Mua Một Tặng Một

Chương 2043: Nếu tôi có thể chứng minh




Phóng viên lập tức truy hỏi: "Nếu những chuyện này là thật thì tại sao anh chưa bao giờ nhắc tới, hơn nữa anh có chứng cớ gì để chứng minh những thiết kế đó là do Đới Uy trộm của anh không?"

Cung Thượng Trạch: "Không có."

Phóng biên: "Ớ..."

Mọi người nghe thấy câu trả lời của Cung Thượng Trạch xong đều cảm thấy câm nín, trên kênh trực tiếp cũng đang chửi bới loạn cả lên.

[Đệch mợ! Đúng là có sống lâu mới thấy đủ loại người! Một thằng không có não mà vẫn tồn tại được kìa!]

[Mày nói sao chép thì chính là sao chép, mày nói trộm thì chính là trộm, mày nói của mày là của mày, thế tao nói tao là chính là bố mày thì sao!]

[Đã kém hơn người ta rồi cũng đừng nên bôi đen người ta bằng một cách ngu si như thế chứ?]

[Cái nhãn hiệu nhỏ không ra làm sao này tại sao lại được chọn vậy chứ, như thế này khác nào làm mất mặt Trung Quốc chúng ta!]

...

"Xì..." Nhìn phản ứng của mọi người, Đời Uy cười nhạt một cái, gã đang cảm thấy cực kì sung sướng. Đúng là phải cảm ơn thằng ngốc tự đến cửa tìm chết này, thế là từ nay về sau gã chẳng còn lo bất cứ mối họa nào nữa rồi.

"Anh Đới, anh Cung này tố cáo anh như thế thì anh thấy thế nào?" Đám phóng viên bắt đầu quay sang hỏi Đới Uy.

Đới Uy nghe vậy cũng chỉ thở dài một tiếng tỏ vẻ đau lòng, gã nhìn về phía Cung Thượng Trạch rồi nói: " Anh Cung, cũng đâu phải chỉ có một người nói anh bắt chước phong cách của tôi đâu. Nhưng dù gì thì cũng đều là những nhà thiết kế có tình yêu với phong cách Trung Hoa, cùng đi trên một con đường cho nên tôi mới kính trọng cái sự cố gắng vì truyền thống văn hóa của anh, cũng chưa bao giờ nói gì về vấn đề này. Không ngờ anh lại dựa vào đó mà đổi trắng thay đen, lại chọn cách thế này để đả kích tôi! Vốn sinh cùng một gốc, sao nỡ thiêu đốt nhau*".

*Vốn sinh cùng một gốc, sao nỡ thiêu đốt nhau: Câu thơ trong bài thơ Thất Bộ Thi, là bài thơ ám chỉ cảnh anh em tương tàn. Tào Phi từng ra lệnh cho Tào Thực trong bảy bước phải làm một bài thơ với đề anh em, không xong thì sẽ chém đầu. Tào Thực bước đi bảy bước và làm bài thơ này. Phi nghe xong, có ý thẹn liền tha tội chết cho Thực.

Lời này của Đới Uy đem suy nghĩ của mọi người dẫn đến đỉnh điểm của một suy nghĩ khác, thậm chí có vài nhân viên chính phủ đã bắt đầu không nhìn nổi.

Lúc này Acas - hội trưởng của Hiệp hội Thời trang Lorraine đức cao vọng trọng trọng đột nhiên trầm giọng nói: "Anh Cung, theo như tôi biết thì mỗi một thiết kế của nhà thiết kế Đới Uy đều được đăng kí bản quyền, mà chuyện đăng kí bản quyền là không thể nào làm giả. Cho nên, chuyện anh ta sao chép hay ăn cắp là không có khả năng! Trừ phi anh có bằng chứng là anh thiết kế những mẫu thiết kế đó tại thời điểm sớm hơn."

Cung Thượng Trạch nghe vậy thì trầm mặc không nói gì.

Tất cả mọi thứ của cậu đều bị Đới Uy cướp sạch sẽ, bản thiết kế sơ bộ, máy tính, ngay cả bút danh ban đầu cũng bị gã ta cướp mất... đến cả chuyện đăng kí bản quyền lúc trước cũng là do gã ta đi làm. Vậy nên sau khi mọi chuyện xảy ra, nếu như Cung Thượng Trạch có đem những thiết kế sơ bộ kia ra dùng mà Đới Uy lại đăng kí bản quyền trước thì khác nào tự nói là cậu ăn cắp của Đới Uy đâu, làm như vậy thì có nhảy vào sống Hoàng Hà cũng không sạch tội.

Nhìn vẻ mặt của Cung Thượng Trạch thì Acas càng thêm nghiêm nghị, ông cảnh cáo: "Có lẽ cậu luôn bị History đè ép cho nên mới có bất mãn, hoặc là luôn bị nói sao chép phong cách của History nên mới tức giận. Nhưng mà cậu không có chứng cứ lại đi ngậm máu phun người giữa sự kiện như hôm nay thì cậu có biết hậu quả là gì không?"

"Nếu cậu không thể đưa ra một lời giải thích hợp lí thì chúng tôi sẽ rút lại tư cách khách mời của Tắc Linh, mà cá nhân cậu cũng bị Hiệp hội thời trang từ chối thừa nhận!"

"Nếu như tôi có thể chứng minh những gì tôi nói là thật thì sao?"

Đối mặt với chỉ trích của đối phương và ánh mắt khinh bỉ của tất cả mọi người, Cung Thượng Trạch vẫn không hề giao động.

Ánh mắt trong suốt mà kiên định của cậu thanh niên này khiến Acas hơi ngập ngừng, sau đó ông lập tức mở miệng nói: "Nếu cậu có thể chứng minh những gì cậu nói là sự thật thì tôi có thể cam đoan rằng tôi có thể thay mặt cho Hiệp hội mà cho cậu một phán quyết công bằng."

"Được." Cung Thượng Trạch gật đầu.

Đới Uy dửng dưng nhìn cậu thanh niên, giữa hai lông mày không hề có chút sợ hãi.