Chọc Tức Vợ Yêu - Mua Một Tặng Một

Chương 2008: Bị đè đầu cưỡi cổ đến mức không ngẩng mặt lên nổi




"Biết cái gì?" Doãn Ưu Ưu cười lạnh một tiếng.

"Là nên biết chuyện... cái đùi vàng mà anh vừa mới ôm được lại sắp ngã? Hay là chuyện anh lại một lần nữa phải trở về với cái ngày dẫn dắt bọn nghệ sĩ hạng bét lăn lộn khắp nơi?"

Từ Thao nhìn dáng vẻ châm chọc của Doãn Ưu Ưu mà lại chẳng hề tỏ ra giận dữ chút nào chỉ thản nhiên lắc đầu.

"Ưu Ưu, em muốn châm chọc trào phúng anh thế nào cũng được. Hôm nay anh tìm em cũng không phải là vì chuyện của Ninh Tịch mà là vì chính em."

"Bởi vì tôi?"

Doãn Ưu Ưu cười khẩy một cái, dùng ánh mắt không thể tin tưởng nổi đánh giá Từ Thao một lượt từ trên xuống dưới rồi nói: "Vậy thì tôi còn phải cảm ơn lòng tốt của anh, thật đấy. Nhưng mà... bây giờ thay vì lo cho tôi thì không bằng anh nghĩ cho kỹ làm thế nào để thu dọn cái mớ hỗn độn kia của Ninh Tịch đi kìa. Bây giờ Ninh Tịch làm ra cái chuyện này chỉ sợ rằng Thịnh Thế của anh có lợi hại đến mấy cũng không thể cứu lại được cô ta đâu. Anh còn không mau nghĩ xem xem còn ai có thể bồi dưỡng tiếp đi à, miễn cho đến lúc Ninh Tịch đổ thì lại rơi vào cảnh lưu lạc "đầu đường xó chợ"!"

Đối diện với sự châm chọc của Doãn Ưu Ưu, Từ Thao lại tốt tính đến mức chẳng có dấu hiệu gì là sẽ nổi giận, chỉ cười khổ: "Chuyện này của Ninh Tịch không dễ giải quyết như thế, hôm nay anh đến tìm em cùng là vì nhớ đến lúc đầu... khi em vẫn còn đang ở Thịnh Thế...

"Lúc đó em vừa mới bước vào Thịnh Thế, anh liền phát hiện ra em rất có tiềm năng để trở thành ngôi sao nổi tiếng. Cho dù sau này em có nhảy sang Tinh Huy, cho dù anh rất bực tức vì người của mình bị Tinh Huy lôi kéo đi mất nhưng mà... chỉ cần em có thể phát triển tốt thì cũng không sao cả."

"Ha ha...Từ Thao bây giờ anh có giở cái ba cái trò tình cảm cũ rích ra với tôi thì cũng không có tác dụng gì đâu?" Thái độ của Doãn Ưu Ưu ngay từ đầu đã chẳng tử tế gì cho cam.

Từ Thao cười khổ một tiếng: "Mấy ngày hôm nay thực sự là tâm trạng anh cũng không tốt, thế nên mới muốn tìm ai đó tâm sự. Tuy rằng em đã không còn ở Thịnh Thế... nhưng dù sao chúng ta cũng là đồng nghiệp một thời gian, em cứ coi như đang thương hại anh, ngồi đây nói chuyện với anh cũng được."

Doãn Ưu Ưu cau mày, cứ luôn cảm thấy Từ Thao hôm nay cứ quái lạ thế nào ấy... nhưng cứ nghĩ đến cái dáng vẻ Từ Thao dựa hơi Ninh Tịch mà diễu võ giương oai mấy bữa trước, thế là cũng không để tâm đến mà vui vẻ ngồi lại thưởng thức cái vẻ chán nản ê chề của Từ Thao.

"Có thể! Doãn Ưu Ưu tôi đây cũng không phải là loại vô ơn, anh muốn nói cái gì thì nói đi!"

Trên gương mặt Từ Thao hiện lên nụ cười nhẹ nhõm nhưng trong đáy mắt anh ta lại thoáng lóe lên nét lạnh lùng, làm sao mà anh ta lại không biết Doãn Ưu Ưu đang chờ để cười nhạo anh ta cơ chứ?

"Ưu Ưu, tư chất của em cực kỳ tốt, lúc đầu khi ở Thịnh Thế anh chọn lăng xê em cũng là vì muốn lăng xê ra một Nhất Tỷ hàng đầu, nhưng mà... bây giờ em ở Tinh Huy cũng rất khá, tuy rằng phía trên vẫn có Hàn Tử Huyên nhưng thế này cũng đã coi là rất tốt rồi."

Từ Thao chỉ ra vẻ vô ý nói nhưng lời này khi chui vào trong tai Doãn Ưu Ưu, lại hiện ra sự châm chọc đặc biệt.

Lúc đầu Doãn Ưu Ưu chọn nhảy sang Tinh Huy chính là vì mong chờ Tinh Huy có thể lăng xê mình lên, đẩy mình lên vị trí Nhất Tỷ của Tinh Huy. Nhưng ai mà ngờ được Hàn Tử Huyên lại cũng theo sang đè đầu cưỡi cổ cô ta, hại Doãn Ưu Ưu ở Tinh Huy khó mà tiến lên thêm được một bước nữa.

Khoảng thời gian trước đó, không dễ gì Ninh Tịch mới quay trở lại đè Hàn Tử Huyên xuống, khiến cho danh tiếng của Hàn Tử Huyên giảm sút nặng nề. Tinh Huy cũng đã chuẩn bị chuyển tài nguyên sang cho cô ta để bẩy cô ta lên trở thành Nhất Tỷ của Tinh Huy, nhưng mà...

Doãn Ưu Ưu đột nhiên cau mày lại, sở dĩ Tinh Huy có ý định muốn đẩy cô ta lên chính là vì Hàn Tử Huyên bị Ninh Tịch chèn ép đến mức không ngóc nổi đầu dậy, nhưng mà... một khi Ninh Tịch bị sự kiện "kẻ thứ ba" này lật đổ... vậy thì không ai có thể đè ép được Hàn Tử Huyên nữa!

Trước đó Doãn Ưu Ưu còn đang vui vẻ vì chuyện Ninh Tịch sắp đổ, nhưng bây giờ nghĩ lại cô ta đột nhiên nhớ đến tình cảnh của mình, lập tức không thể cười nổi được nữa.