Chọc Tức Vợ Yêu - Mua Một Tặng Một

Chương 1955: Có người theo dõi




"Ăn chưa no mà tiền thì không đủ." Hàn Kiêu nghĩ nghĩ một chút rồi cũng thành thật trả lời.

Ninh Tịch: "..."

"Bây giờ nhìn thì có vẻ thân thể cô đã khỏe lại cả rồi." Hàn Kiêu quan sát Ninh Tịch từ trên xuống dưới.

"Thân thế khỏe lại?"

"Chẳng phải cô thành người thực vật sao, cứ tưởng không gặp được cô nữa." Hàn Kiêu lau cái miệng bóng loáng dầu mỡ của mình.

"Cũng nhờ phúc của anh cả!" Ninh Tịch cũng không biết làm sao mà người này mở miệng thì nói rõ hay cơ mà... trên mặt lại... chẳng cho người ta nhìn thấy chút chân thành nào cả?

"À đúng rồi, cô vừa mời tôi ăn nên dù sao cũng phải cho cô chút lợi lộc... Có mấy người đang theo dõi cô đấy." Hàn Kiêu nhìn thẳng vào Ninh Tịch rồi nói.

"Có người theo dõi tôi?"

Ninh Tịch kinh ngạc nhìn chằm chằm Hàn Kiêu, nếu không phải anh ta nói ra thì cô hoàn toàn không phát hiện.

"Vừa nãy còn cùng cô vào cửa hàng đấy, công phu nhìn cũng không tệ! Chỉ bằng cái thân thể gà bệnh này của cô thì bọn họ bóp chết cô chẳng khác nào bóp chết một con gà con!

Anh mới là gà con, cả nhà anh mới là gà con!

"Cô nói xem, dù sao cô cũng được coi là một ngôi sao lớn có quyền có thế, thế mà ra ngoài đi đi lại lại cũng chỉ có mỗi một chiêu hóa trang, ngay cả vệ sĩ cũng chẳng có lấy một người." Hàn Kiêu lắc đầu một cái.

"Vệ sĩ... có anh ở đây thì tôi còn cần vệ sĩ làm gì, Hàn Kiêu ộp pa ~~" Ninh Tịch nhìn chằm chằm Hàn Kiêu cười tươi rói. Cô tới gặp Hàn Kiêu thì sao có thể mang theo người khác chứ, nhỡ đâu anh ta có chuyện bí mật khẩn cấp cần giải quyết thì sao? Ai mà ngờ... là do cô suy nghĩ quá nhiều!

"Có gọi tôi mà cha cũng vô dụng, ăn no rồi buồn ngủ." Hàn Kiêu ngáp một cái.

Ăn của người ta xong liền trở mặt đúng không!!!

Lúc này, Ninh Tịch khao khát có một vị cao thủ nào đó xuất hiện để đập cho Hàn Kiêu một trận, tốt nhất là đập cho phun hết chỗ đồ ăn vừa vào bụng anh ta ra. Nhưng mà, đây là chuyện không thể nào...

Ninh Tịch không nhịn được mà quan sát xung quanh, là ai theo dõi cô? Với mục đích là gì?

Dù Ninh Tịch không phát hiện nhưng Hàn Kiêu đã nói ra thì chắc chắn sẽ không sai.

"Cho thêm một phần gà gia đình nữa đi!" Bỗng nhiên Hàn Kiêu hô to một tiếng.

Ninh Tịch: "Cái đầu anh ý!"

Hàn Kiêu: "Đi lấy, đi trả tiền!"

Trả cái em gái anh ý!

Ninh Tịch thề, nếu không phải cái tên đang ngồi trước mặt này chẳng khác gì quái vật thì nhất định cô phải đánh cho anh ta một trận nhừ tử.

Ninh Tịch trợn mắt đảo một vòng rồi cười hì hì nói: "Trả tiền cũng được... nhưng anh phải giúp tôi xử lý mấy người kia."

"Chỉ một phần gà gia đình mà muốn tôi nhấc tay sao?" Hàn Kiêu sửng sốt một chút, rõ ràng anh ta đang cảm thấy mình chịu thiệt.

"Hai phần được không, lúc nãy đã thanh toán trước một phần rồi!" Ninh Tịch cò kè mặc cả.

"Được... được rồi..." Hàn Kiêu trầm tư trong chốc lát rồi mới miễn cưỡng chấp nhận.

Sau khi ăn uống no đủ, cái đùi gà cuối cùng được Hàn Kiêu cầm trên tay rời đi với Ninh Tịch.

Thấy Ninh Tịch rời khỏi, hai gã đàn ông đeo kính đen cũng đồng thời đứng dậy sải bước đi theo.

Ninh Tịch lái xe chạy ra ngoại thành.

Bỗng, một chiếc xe việt dã vọt lên chặn lại xe của Ninh Tịch, hai gã đàn ông bước xuống.

"Ninh Tịch, mời cô đi cùng chúng tôi một chuyến." Một gã đàn ông hơi mập nhanh chóng tiến lên túm lấy cổ tay Ninh Tịch.

Ninh Tịch nhanh chóng giật phắt tay phải lên, cũng thuận thế đẩy cho tên đàn ông kia hơi lảo đảo một chút.

"Ninh Tịch, đừng tự tìm đường chết! Cho cô thêm một cơ hội, hoặc là đi cùng chúng tôi hoặc là..." Trong mắt gã đàn ông hơi mập xẹt qua một tia lạnh lẽo.

Nghe gã đàn ông kia nói vậy, Ninh Tịch vẫn đứng yên mà khẽ nhếch khóe miệng, chậm rãi nở một nụ cười xấu xa.