Chọc Tức Vợ Yêu - Mua Một Tặng Một

Chương 1768: Không có ai khác, là chính anh




Ngay sau đó là giọng chất vấn cực kỳ kích động của Giang Mục Dã: [Ninh Tịch! Bà hiểu anh ta bao nhiêu? Biết về anh ta bao nhiêu? Trước mặt bà bây giờ chỉ là một trong những cái mặt nạ của anh ta mà thôi! Bà cho là Lục Đình Kiêu đích thực là một người lịch sự dịu dàng như trước mặt bà sao? Bà có biết Giả Thanh Thanh đã chết mất xác ở chốn hoang vu không? Bà có biết con heo mập Chu Hướng Thành đó giờ có kết quả như nào à? Bà có biết vì để phá một cảnh hôn thôi mà anh ta huy động cả máy bay làm mưa nhân tạo không? Thậm chí chuyện nhà tôi đột nhiên xảy ra chuyện... tất cả đều là do anh ta một tay sắp đặt!]

Đi kèm với tiếng chất vấn của Giang Mục Dã chính là sắc mặt căng thẳng của Lục Đình Kiêu.

[Nhưng này Giang Mục Dã, cho tới giờ anh ấy chưa từng làm chuyện gì tổn thương tôi cả! Nếu chỉ vì mấy thứ kia mà tôi sợ anh ấy, xa cách anh ấy, phỉ báng anh ấy thì đấy mới gọi là không công bằng! Ông nói tôi không biết tốt xấu cũng được, nói tôi không biết sống chết cũng tốt! Tôi chỉ biết rằng anh ấy đối xử với tôi rất tốt, cực kì tốt! Chưa từng có người đối tốt với tôi như anh ấy.]

Lục Đình Kiêu nghe được câu trả lời của Ninh Tịch thì cả người cứ như được kéo lại từ vách đá cheo leo.

Cô nói chưa từng có ai giống như anh, đối tốt với cô giống anh...

Lời của cô vẫn còn tiếp tục...

Ninh Tịch: [Tôi là cái dạng gì trong lòng tôi rõ nhất! Động lòng không có nghĩa là tôi mất đi lí trí, tôi biết mình đang làm cái gì và nên làm cái gì!]

Ninh Tịch: [Giang Mục Dã, mượn một câu ông nói lúc trước, ông hiểu tôi bao nhiêu? Biết về tôi bao nhiêu? Ở trước mặt ông tôi chỉ biểu hiện ra một mặt mà ông muốn tôi thấy, ông thật sự cho rằng bản thân tôi giống như những gì tôi biểu hiện ra sao?]

Bản ghi âm tới đây thì kết thúc.

Biểu tình của Lục Đình Kiêu chấn động kịch liệt, sắc mặt run run đứng dưới tàng cây xanh um tươi tốt. Rốt cuộc thì anh cũng biết rõ hết thảy đầu đuôi mọi chuyện.

Hóa ra sự chống cự từ chối của cô với anh cũng chỉ vì khúc mắc năm xưa trong kí ức của cô và cái cô gọi là người yêu đích thực chỉ là một bia đỡ đạn mà thôi.

Lục Cảnh Lễ nhìn vẻ mặt anh trai mình, bỗng thấy hốc mắt có chút cay cay: "Anh nghe chưa? Không có cái gì là nếu như cả! Cũng không có bất kì ai khác! Người Tiểu Tịch Tịch thích ngay từ đầu đã là anh! Chỉ có mình anh!"

Lục Đình Kiêu nhắm chặt hai mắt dùng sắc siết lấy cái bút ghi âm kia, vô số những kí ức dồn dập kéo đến căng đầy trong tâm trí anh...

Lục Đình Kiêu nhớ lại vẻ mặt kiêu nghạo của Ninh Tịch khi nói: Người tôi thích? Anh ấy... Người đó à... anh ấy rất khí phách, thân cao tám thước, văn võ song toàn, vừa dịu dàng vừa lãng mạn lại còn cơ trí dũng mãnh, thành thục chững chạc, là đấng quân vương ngàn năm khó gặp, trước nay chưa từng có, bày mưu tính kế thì xuất thần nhập hóa, vẻ ngoài thì như "chim sa, cá lặn, nguyệt thẹn, hoa nhường", nghiêng nước nghiêng thành, là tiên nhân chân đạp cân đẩu vân ngao du thiên hạ! Hừ, nếu mấy người biết anh ấy là ai thì chắc chắn không cảm thấy tôi nói khoa trương đâu!

Anh nhớ tới cô từng kiên định nói rằng: "Lục Đình Kiêu, thật ra thì ban đầu tôi đã từng nói với anh là tôi đã có người mình thích, vô cùng vô cùng thích! Vô cùng thích! Mặc dù có vài nguyên nhân khiến tôi không thể ở bên anh ấy được, nhưng đời này người ấy sẽ mãi ở trong trái tim tôi, nhiều đến mức không ai có thể thay thế, cũng không có bất kì chỗ trống nào! Anh có tốt hơn nữa, hoàn hào hơn nữa cũng không thể, anh có hiểu không?

Anh lại nhớ tới buổi tối không lâu sau ngày cô từ chối anh, anh đứng ở cửa phòng nghe tiếng cô hát bên trong: Em nhớ anh, thật sự rất nhớ anh, dù tự dối lòng như thế nào nữa thì em vẫn rất nhớ anh, thật sự rất nhớ anh. Bí mật sâu kín của em là nỗi nhớ về anh, rất nhớ anh, cố gắng giữ chặt trong lòng...

Anh nhớ cô đã từng đăng một dòng tâm trạng trên wechat... Tôi vốn có thể chịu được bóng tối nếu như tôi chưa bao giờ thấy được ánh mặt trời, nhưng hôm nay mặt trời lại chiếu rọi sự cô đơn, sự lạnh lẽo của tôi...

Anh nhớ cô từng nói rằng, anh chính là mặt trời của cô...