Chọc Tức Vợ Yêu - Mua Một Tặng Một

Chương 1607: Kết quả không tài nào đoán trước được




Thấy biểu cảm trên mặt Lục Đình Kiêu, Ninh Tịch cười khẽ một tiếng, không nhịn được mà đưa tay nhéo nhéo mặt anh: "Nào nào, cũng chỉ là một bộ phim thôi mà, sao anh trông còn buồn hơn cả em thế! Thật sự không sao mà, em nào có yếu ớt đến nỗi chút thất bại nho nhỏ như thế mà cũng không chịu được vậy đâu!"

Nhìn cô gái rõ ràng trong lòng đang rỉ máu mà vẫn còn an ủi lại mình, trái tim Lục Đình Kiêu như bị dao cắt, anh ôm chặt cô vào lòng, muốn an ủi nhưng lại không dám động chạm đến cái quá khứ kia.

Ninh Tịch nhìn sắc mặt của Lục Đình Kiêu thì liền biết mình không lừa được anh, bèn thở dài nói: "Được rồi mà… quả thật em… vẫn còn hơi ảnh hưởng vì chuyện năm đó… dù sao đứa trẻ kia… cũng đã ở trong bụng em gần tám tháng…"

Cho dù sự thật là thế nào thì cô cũng đã coi đứa bé đó là người mình yêu nhất, từ đầu chí cuối cô vẫn luôn khao khát mong chờ sinh mạng mới đó được ra đời. Lúc mất liên lạc với Tô Diễn, cô chỉ có đứa trẻ này làm bạn, cô trò chuyện, ca hát, kể chuyện cổ tích, dành hết tình cảm và tình thương của mẹ cho nó…

Thế nhưng, sau khi tỉnh dậy từ cơn mơ tất cả mọi thứ đều như trời long đất lở, sinh mạng bé nhỏ cùng huyết thống trong cơ thể cô đã biến mất như thế…

Lúc cô được dẫn vào nhà xác, trông thấy cơ thể nhỏ bé tím lạnh của con cô…

Đó là kí ức mà cả đời này cô cũng không muốn nhớ lại…

Mà trong cảnh thứ 37 của bộ phim này, nếu như cô đồng cảm, nếu cô hoàn toàn nhập vai thì nhất định sẽ nhớ lại kí ức khi ấy...

Vì thế, cô không dám nhập vai.

Đó là phản ứng bảo vệ bản thân theo bản năng của cô, khiến cho cô buộc phải áp chế kĩ thuật diễn của chính mình.

Lục Đình Kiêu hôn lên trán cô, ngăn không cho cô nói tiếp: "Nếu không thích thì không cần phải diễn, anh sẽ giúp em tìm một kịch bản khác tốt hơn."

Ninh Tịch, nếu như anh nói cho em biết rằng đứa bé kia chưa chết, nếu anh nói với em rằng cha của đứa trẻ kia là anh, nếu anh để em biết người em hận thấu xương là anh, người khởi nguồn cho tất cả những đau khổ của em là anh…

Kể cả là anh có thông minh, có phán đoán giỏi cỡ nào đi nữa cũng không tài nào đoán được sau khi Ninh Tịch biết hết tất cả mọi chuyện thì anh sẽ phải đối mặt với điều gì nữa…

...

Nhà họ Tô.

Chuyện gà rừng hay phượng hoàng còn chưa qua, mấy ngày nay Ninh Tuyết Lạc vẫn luôn ở nhà lấy lòng Tô Hoằng Quang và Trịnh Mẫn Quân.

"Chị nói gì? Vai diễn Hollywood kia rơi vào tay Ninh Tịch?" Ninh Tuyết Lạc ra ban công nhận điện thoại, vẻ mặt lập tức trầm xuống khi biết được chuyện này.

"Đúng vậy, nghe nói đã ký hợp đồng rồi, ngày mai Ninh Tịch sẽ gia nhập vào đoàn làm phim." Đầu dây bên kia là tiếng của Thường Lị.

"Con khốn này…" Ninh Tuyết Lạc vừa nghĩ đến chuyện mình tốn biết bao công sức mới cướp được vai này, vậy mà giờ lại bị Ninh Tịch lấy được dễ như trở bàn tay thì trong lòng liền đầy oán hận.

Nếu không phải là vì con khốn đó thì Ảnh hậu của Kim Tông và vai diễn Hollywood đều là của cô ta hết!!!

"Thế thì sao? Cũng chỉ là vai quần chúng mà tôi không muốn diễn nữa thôi! Chỉ có 3 phút xuất hiện với hai câu thoại! Cô ta đắc ý cái gì chứ!" Giọng điệu của Ninh Tuyết Lạc đầy khinh thường, lúc này đã không còn nhớ lúc trước khi cô ta đoạt được vai diễn này đã khoe khoang khắp nơi rằng mình sắp tiến quân vào Hollywood như thế nào.

"Cô ta cũng chỉ có thể đóng những vai em đã vứt đi rồi thôi, chị nghe nói dạo này cô ta mới đi casting phim của đạo diễn Giang, nghe nói diễn xuất rối tinh rối mù, chắc chắn là không được chọn rồi! Đến lúc đó chị sẽ cho người làm ầm ỹ vụ này lên đảm bảo sẽ khiến cô ta mất mặt!" Thường Lị cố gắng nói những lời có thể khiến Ninh Tuyết Lạc vui vẻ hơn.