Chọc Tức Vợ Yêu - Mua Một Tặng Một

Chương 1502: Bạn trai con




Nghe thấy câu trả lời lập lờ nước đôi này, cả Tôn Lan lẫn Đường Thiện đều có vẻ thất vọng, Đường lão thái thi lại đang bận bịu gọi điện thoại khắp nơi để tìm xem có ai giúp được hay không.

"Đúng rồi Tiểu Tịch, con tìm ai thế? Người này có đáng tin không?" Đường Thiện hỏi một câu.

"À, là bạn trai con." Ninh Tịch lại chẳng hề giấu diếm gì.

Tôn Lan có chút kinh ngạc: "Tiểu Tịch, con hẹn hò rồi sao? Đối phương làm nghề gì thế?"

Ninh Tịch: "Kinh doanh."

Đường lão thái vừa nói chuyện điện thoại xong liền tỏ vẻ ghét bỏ: "Một tên buôn bán thì có bản lĩnh gi chứ? Muốn tìm thì cũng phải tìm quan chức mới đúng! Đừng có trễ nải thời gian mà ảnh hưởng đến Tiểu Nặc..."

Ninh Tịch lại không phản bác lời của Đường lão thái, cô chỉ lẳng lặng đứng nghe.

Người nhà họ Đường dường như đều không mấy hi vọng vào cuộc điện thoại này của Ninh Tịch, ai nấy đểu loay hoay như ruồi nghĩ cách...

Ngược lại, Đường Nặc lại có vẻ hứng thú với "anh rể" chưa gặp này, cậu tới trước mặt Ninh Tịch hỏi rất nhiều chuyện.

"Chị, chị có bạn trai thật à?"

"Chị gạt em làm cái gì!"

"Đẹp trai không chị? có đẹp trai hơn anh Tô... à nhầm, Tô cặn bã không?"

"Thừa lời, đương nhiên là đẹp trai hơn rồi!"

Đảo mắt đã đến chạng vạng, sắc trời càng ngày càng tối, phía nhà họ Đường đẵ hết cách mà phía Ninh Tịch gọi cũng vẫn chưa có tin tức gì.

"Tiểu Tịch, bạn trai con đã trả lời con chưa?" Không còn cách nào khác, Tôn Lan đành đặt niềm hi vọng cuối cùng vào Ninh Tịch.

Ninh Tịch lắc đầu: "vẫn chưa ạ."

Mặc dù phía Lục Đình Kiêu không có chút tin tức nào nhưng Ninh Tịch cũng không gấp, cũng chẳng gọi điện thúc giục. Sao cô có thể hoài nghi năng lực làm việc của cưng nhà cô được chứ.

"À..." Vẻ mặt của Tôn Lan tràn đầy thất vọng.

Cuối cùng thì sắc trời cũng đã tối hẳn, Đường Thiện cũng không ngồi yên nổi nữa: "Tiểu Tịch này, vẫn chưa có tin gì à? Hay là con gọi điện hỏi một chút xem?"

"Hỏi cái gì mà hỏi chứ, con thật sự trông cậy vào cái con hát thấp kém này sao..." Đường lão thái lo lắng chuyện của cháu trai nên lúc này đang rất tức giận, lời lẽ cũng càng lúc càng gay gắt.

Bà ta chẳng cần biết Ninh Tịch là tiểu thư nhà nào, trong mắt bà ta, cô chính là đồ vong ân bội nghĩa đẵ ăn không uống không của nhà họ Đường bọn họ nhiều năm!

Bởi vậy, bà ta mới nói con gái chính là thứ hàng lỗ vốn, nuôi chẳng được cái rắm gì, cứ nhìn thấy là lại ngứa mắt...

"Cốc cốc cốc!" Đột nhiên, một tràng gõ cửa vang lên, trong căn phòng đang im ắng như tờ lại càng nghe thấy rõ ràng.

"Trễ thê này rồi, ai vậy?" Tôn Lan thò đầu ra ngó một chút.

"Con đi mở cửa!" Đường Nặc vừa nói vừa bưốc về phía cửa.

Tiêng kéo cửa vang lên cót két, một giây sau, Đường Nặc lập tức sững sờ ngay tại chỗ, ngơ ngác nhìn thân hình cao lớn đứng trước cửa.

Người đàn ông mặc bộ vest màu xám đậm được cắt may vừa người, cà vạt tối màu, nhàn nhã đưa lưng về phía bóng đêm đứng trước cửa, khiến cho người ta không khỏi cảm thấy căn nhà nhỏ hẹp tối tăm này bừng sáng thêm mấy phần...

"Anh... anh là..." Đường Nặc ngẩn người nhìn người đàn ông có khuôn mặt anh tuấn, khí chất cao quý trước mặt, không biết nghĩ tới điều gì, đội nhiên mắt cậu sáng lên: "Chẳng lẽ... anh là anh rể của em sao?"

Lục Đình Kiêu nghe thấy hai chữ "anh rể" thì đôi mắt lạnh khẽ chuyển động, liếc nhìn cậu: "Cậu là em trai của Tiểu Tịch, Đường Nặc?"

"Dạ, đúng vậy ạ, em là Đường Nặc!" Đường Nặc vội vàng gật đầu.

Lục Đình Kiêu nghe vậy thì giơ tay ra, lúc này Đường Nặc mới thấy trong tay anh đang cầm một chiếc bì thư lớn, cậu không hiểu ý anh là gì nên hỏi lại: "Đây là?"

Lục Đình Kiêu đưa thẳng chiếc bì thư này tới trước mặt em VỢ: "Quà gặp mặt."

"Hả?" Vẻ mặt Đường Nặc ngơ ngác vô thức nhận lấy, đang chuẩn bị khách khí từ chối thì cậu quét mắt đến mấy chữ phía trên bì thư, lúc này sắc mặt cậu lập tức thay đổi.

Tên người gửi ngoài bì thư là Đại học Đê Đô, cậu cuống quít mở ra xem - là thông báo trúng tuyển vào đại học Đê Đô!!!