Chọc Tức Vợ Yêu - Mua Một Tặng Một

Chương 1495: Không gì quan trọng bằng cháu ngoan




Hai mẹ con tranh cãi một hồi, Đường Thiện từ đầu tới cuối không nói một lời, ông vốn là một người không có chính kiến, lúc này càng không biết nói

gì cả.

Thấy con trai hỏi mình, ông theo phản xạ lại nhìn qua vợ rồi mới ấp úng nói: "Tiểu Nặc, thật ra mẹ con nói cũng có lí, con đâu cần cứ phải nộp vào Đê Đô. Những thành phố khác cũng có đầy trường tốt mà, cùng lắm con nộp nguyện vọng vào thành phổ nào đó ở gần Đế Đô thì cũng có khác gì nhau đâu..."

Đường Nặc vô cùng thất vọng và tức giận: "Hai người... tóm lại con tuyệt đối sẽ không đổi nguyện vọng! Con sẽ thi vào đại học Đê Đô! Đừng ai nghĩ đến việc cản được con!"

Không chỉ vì từ nhỏ cậu đã hướng tới đại học Đế Đô, mà từ sau khi Ninh Tịch đi khỏi, cậu càng muốn đến Đế Đô hơn, cậu nhớ chị ấy, cậu đã nhẫn nhịn bao lâu nay... chính là để có một ngày thi vào đại học Đế Đô... như vậy mới có thể ở gần chị ấy hơn một chút, còn có thể thường xuyên gặp được chị...

Giờ vì một câu của người kia khiển cậu từ bỏ hết tất cả mục tiêu và nguyện vọng bao lâu nay của mình sao? Dựa vào cái gì chứ?

Sợ cậu vướng víu, hừ, cậu mới là người ghét chị ta vì chị ta đã hại cậu mất chị gái đầy này!

"Vừa tới đã nghe thấy mấy đứa ồn ào, cãi vẵ cái gì đấy? Tiểu Nặc sắp thi đại học rồi, rốt cuộc anh chị có chịu để nó yên tĩnh học không! Chắc không phải... A Thiện lại đi mượn tiền cho người ta đấy chứ?" Một bà lão tóc bạc trắng, trông rất nghiêm khắc đi tới.

"Bà nội..." Đường Nặc gọi một tiêng.

"Không phải đâu mẹ, con nào dám!" Đường Thiện vội giải thích.

Tôn Lan thấy bà đi tới liền hoảng hốt, mẹ chồng của bà mất chồng từ hồi còn trẻ, một tay nuôi con trai khôn lớn, ỏ nhà nói một là không có hai, vì tính tình bà rất cứng rắn nên Tôn Lan rất sợ bà.

"Thê có chuyện gì? Tiểu Nặc, cháu ngoan của bà, cháu nói bà nghe xem nào!" Bà lão hiền từ nhìn Đường Nặc.

Mắt Đường Nặc sáng lên, thấy bà như thấy cứu tinh, lập tức chạy tới trước mặt bà, kể hết mọi chuyện cho bà nghe.

Cậu thiếu niên vừa bóp vai cho bà vừa căm phẫn nói: "Bà ạ, chỉ vì cái lí do nực cười là khiến chị ta khó chịu mà ba mẹ con cứ bắt con phải đổi nguyện vọng, không muốn cho con thi vào đại học Đế Đô... Bà cũng biết đấy... từ nhỏ con đã thích Đê Đô rồi... con còn hứa sẽ đưa bà lên thủ đô chơi mà đúng không!"

Bà lão vừa nghe thấy quả nhiên nổi trận lôi đình: "Vớ vẩn! Ai dám bắt cháu ngoan của bà đổi nguyện vọng! Chuyện lớn thê này mà bảo đổi là đổi à, nó là cái đinh gì? Con đĩ ranh như nó mà còn dám quản chuyện nhà họ Đường chúng ta nữa à!"

Tôn Lan lén dúi chồng một cái, Đường Thiện đành bất đắc dĩ mờ lời: "Mẹ... Mẹ nói vậy khó nghe quá... tốt xấu gì nó cũng là con gái con... là cháu gái của mẹ..."

"Cháu gái cái cứt, có ăn hạt gạo nào của Đường gia không mà đòi làm cháu gái nhà này? Nêu đã cho nhà người ta rồi thì cho luôn đi, tôi không dính líu gì đến nó thì nó cũng đừng mơ tới chuyện xen vào bất cứ chuyện gì của cái nhà này! Đặc biệt là chuyện của Tiểu Nặc!" Giọng bà vang như sấm: "Không gì quan trọng bằng cháu ngoan của tôi hết, nêu còn để tôi nghe thấy cô kích A Thiện bảo Tiểu Nặc đổi nguyện vọng nữa, thì cô cút về nhà họ Tôn của cô luôn đi!"

Tôn Lan một dạ hai vâng không dám ho he câu nào nữa, Đường Thiện cũng vậy.

Thật ra họ nào muốn con trai mình chịu thiệt, chỉ là vẫn cảm thấy thương nhớ đứa con gái chưa từng ở bên mình một ngày nào một chút thôi...

Cuối cùng, vì sự can thiệp của bà nội, hai người vẫn phải bỏ cái suy nghĩ chuyện đổi nguyện vọng của con trai.