Chọc Tức Vợ Yêu - Mua Một Tặng Một

Chương 1396: Bộ dạng đắc ý




Dù sao mối tình đầu cũng khó quên mà...

"Ông nghĩ tôi bại não vậy chắc?" Ninh Tịch bực mình nói.

Giang Mục Dã càng tỏ ra nghiêm túc: "Vậy chẳng lẽ bà đã chuẩn bị dùng mấy cách kia để đối phó với Tô Diễn? ví dụ như câu Tô Diễn về rồi lại đá chẳng hạn?"

Ninh Tịch nhíu mày, "Tôi đi câu Tô Diễn? Nêu tôi thật sự muốn câu anh ta, ông nghĩ Ninh Tuyết Lạc còn đất múa ở đây chắc?"

Giang Mục Dã:"..."

Hình như không bật lại được thật.

Ninh Tịch bỗng trừng mắt với Giang Mục Dã: "Lông Vàng, ông từng nghe thấy câu này chưa?"

Giang Mục Dẵ nhíu mày: "Câu gì?"

Ninh Tịch liếc anh một cái: "Làm như không có chuyện gì là sự trả thù độc ác nhất."

Bảo cô đi quyên rũ Tô Diễn, cái này tởm quá rồi đấy.

Ninh Tịch nói xong lại tiếp tục: "Phải rồi, còn câu nữa: Bình thường, nếu một người không quên được người yêu cũ, vậy nhất định là vì người yêu hiện tại không đủ tốt. Mà, bảo bối hiện tại của tôi tốt như vậy, ông nghĩ... tôi có lí do gì mà không quên được món hàng cũ không?"

Giang Mục Dã:"..."

Xem như tôi nói bừa đi...

Giang Mục Dã hít sâu mấy hơi mới thoát được khỏi lần bị ngược thứ N, anh nhìn cô gái ngọt ngào trước mặt lầm bầm: "Bà làm lành với Lục Đình Kiêu rồi à? Trông cái bộ dạng đắc ý của bà kìa!"

Khoảng thời gian trước như mắc bệnh, anh còn không dám lại gần cô trong phạm vi ba bước.

Ninh Tịch nhớ lại chuyện tối qua... ỏ thành c...

Cô hoàn toàn lờ đi câu hỏi của Giang Mục Dã, lộ ra vẻ mặt dịu dàng vô cùng, lẩm bẩm như chìm đắm trong thế giới riêng của mình: "Haiz... Tự dưng lại muốn được cục cưng của tôi cầu hôn ghê... Tôi phải nhanh chóng tích góp của hồi môn mới được..."

Giang Mục Dã:"..."

Coi như tôi chưa hỏi đi.

"..."

Ngay sau đó, liền tới nghi thức tổ chức lễ bấm máy.

Các nhân vật chính lần lượt lên dâng hương, cuối cùng đến là đạo diễn vén tấm vải đỏ che máy ra, tuyên bố bấm máy.

Tất cả mọi người cùng hoan hô và vỗ tay.

Mạnh Thi Ý đứng cạnh Ninh Tịch từ lúc bắt đầu làm lễ đến giờ vẫn luôn ở trong trạng thái mất tập trung, lúc này cô ta đi tới chỗ đạo diễn hỏi, "Đạo diễn Quách, hôm nay vân tổng không đến sao?"

"Bên phía vân tổng tôi đã thông báo rồi, nhưng nhân vật lớn như vậy chắc sẽ không tới buổi lễ bấm máy nhỏ này của chúng ta đâu!" Quách Khải Thắng đáp.

"Tôi biết rồi." Mạnh Thi Ý tỏ ra thất vọng hỏi lại: "Anh ấy thật sự sẽ tới đóng vai khách mời à?"

"Cái này à... lúc đó đối phương chỉ nhắc một lần qua điện thoại, còn đến lúc đó có tới hay không tôi cũng không rõ, dù sao cũng nghe nói tính cách vị kia có chút khó đoán, mọi thứ đều phải đợi tới lúc đó mới biết được..." Quách Khải Thắng không chắc chắn lắm.

Mạnh Thi Ý nghĩ một hồi rồi đề nghị: "Phải rồi đạo diễn Quách, vai diễn sư phụ thần bí của Lãnh Ngạo Tuyết chẳng phải vẫn còn trống sao? Hay để vân tổng tới đóng vai này đi? Đây là nhân vật chính diện, hơn nữa cũng được độc giả của nguyên tác yêu thích, chắc chắn sẽ thích hợp hơn vai phụ thân của yêu nữ ma giáo không phải sao?"

Nghe đến đây, Quách Khải Thắng làm gì có chuyện không hiểu ý của Mạnh Thi Ý, ông ho một cái rồi khó xử nói: "Việc này e là tôi không thể quyết định được, ngay từ đầu vai diễn vân Tứ Thiên là do ngài ấy tự chọn."

"Anh ấy tự chọn sao? Tại sao anh ấy cứ phải đóng vai đó chứ?"

"Chắc vì vai diễn này cũng họ vân nên có duyên với vân tổng? Suy nghĩ của người có tiền ai mà biết được!"

Ninh Tịch ở bên cạnh nghe thấy cuộc đối thoại của Mạnh Thi Ý và Quách Khải Thắng mà miết miết mi tâm, ôi thật là mệt tim.