Chọc Tức Vợ Yêu - Mua Một Tặng Một

Chương 1316: Cái gì gọi là vô sỉ




Hiển nhiên, Ninh Diệu Hoa và Trang Linh Ngọc khá là bất ngờ với câu trả lời này.

Cho dù thế nào thì bọn họ cũng không thể ngờ rằng người bọn họ hao hết tâm tư muốn lấy lòng lại là... lại là fan của Ninh Tịch!

Mà, đối phương còn si mê với Ninh Tịch như thế, gần như là nói gì nghe nấy!

Ninh Diệu Hoa nghĩ tới câu trả lời vừa rồi của Ninh Tịch mà tím ruột tím gan.

Con nhỏ chết tiệt này, nếu như vừa rồi thừa nhận thì có phải có mấy trăm nghìn vạn tiền đầu tư rồi không.

Theo ông ta biết thì trong tay Vân Thâm này chắc chắn có không ít hon mấy trăm nghìn vạn đâu.

Ninh Diệu Hoa muốn cứu vớt tình hình nhưng Vân Thâm đã không còn muốn nhiều lời với ông ta nữa, xoay người tính rời đi, trước khi đi, còn quay lại nhìn Ninh Tịch nói: "Darling, đừng nhớ tôi quá, chúng ta sẽ gặp lại nhau... nhanh thôi ~"

Ninh Tịch: "..."

Vân Thâm vừa mới đi, Ninh Diệu Hoa đã liền không nhịn được nữa, đến cả Trang Linh Ngọc cũng chĩa mũi dùi về phía cô.

"Ninh Tịch, sao con lại không hiểu chuyện chút nào như thế hả!"

"Vừa rồi tại sao mày không trực tiếp đề nghị anh ta đầu tư vào Ninh thị, mày có biết vì một câu nói của mày mà công ty tổn thất bao nhiêu không?"

"Chị, chuyện chị vừa làm quả thật có hơi…"

Ninh Tịch đảo mắt nhìn từng người, đúng là sắp buồn nôn chết rồi, cô lạnh lùng nói: "Lúc tôi bị lão Tiền Tài Tuấn làm khó, mấy người làm như chẳng quen tôi cơ mà. Thế mà... bây giờ, lại yêu cầu tôi xin vốn từ một người xa lạ, để tôi nợ anh ta một ân tình lớn như thế, vậy sau này các người tính lấy gì ra để trả cái ân tình này đây?"

"Tiểu Tịch, vừa rồi là ba không qua kịp, lúc đó ba đã chuẩn bị ra ngăn cản rồi. Con cũng không thể vì chút chuyện nhỏ như thế mà cáu giận với ba được! Khi nào rảnh con hẹn với Vân tổng ăn bữa cơm rồi nói vài câu giúp ba được không?" Ninh Diệu Hoa nghĩ đến cảnh Vân Thâm đối xử khác biệt với Ninh Tịch thì cũng không muốn trở mặt với cô, chỉ đành cố gắng hòa hoãn.

"Lúc ấy chúng ta không qua thì sao? Tự mày mất mặt còn muốn kéo bọn tao cùng bẽ mặt theo à?" Giọng điệu của Trang Linh Ngọc thì không được tốt như thế.

Cứ nghĩ tới chuyện Ninh Tịch vừa làm, cả người bà ta liền đầy lửa giận…

Ninh Tuyết Lạc đứng bên cạnh thì "hiểu chuyển" săn sóc vỗ lưng cho Trang Linh Ngọc.

Đúng vào lúc này, bỗng từ sau lưng truyền tới một giọng nói sắc bén của phụ nữ: "Hừ, đúng là đủ mất mặt thật!"

"Cô..." Ninh Tịch nhìn người vừa tới.

Vừa rồi Ninh Thu Đồng đã nghe nhân viên phục vụ nói rõ ngọn nguồn mọi chuyện, bà đau lòng xoa đầu Ninh Tịch, sau đó dùng ánh mắt sắc nhọn nhìn ba người Trang Linh Ngọc: "Ninh Tịch có bố mẹ như các người mới là mất mặt! Lúc xảy ra chuyện thì nguyên một đám trốn còn nhanh hơn thỏ, quan hệ phủi sạch đến nỗi như người dưng nước lã! Đến lúc thấy người ta có giá trị lợi dụng thì một con gái, hai con gái ngọt xớt, anh và chị coi như đã cho tôi biết cái gì gọi là vô sỉ rồi đấy!"

"Cô..." Trang Linh Ngọc giận đen cả mặt.

"Tôi cái gì? Tôi nói cho các người biết, các người không nuôi Ninh Tịch lấy một ngày, cũng không dạy dỗ nó lấy một ngày, các người không có quyền yêu cầu nó làm cái gì hết!"

"Khụ, Thu Đồng, em nhỏ giọng một chút!" Ninh Diệu Hoa lo lắng nhìn ngó chung quanh.

Ninh Thu Đồng giận đến nỗi đôi mắt xinh đẹp ngập tràn lửa giận, khuôn mặt bà lúc này như có một lớp băng mỏng bao phủ, bà kéo tay Ninh Tịch, đi thẳng vào giữa đám đông...

"Cô ta… Cô ta muốn làm gì!" Trang Linh Ngọc bỗng nhiên có một dự cảm không lành.

Ninh Tịch chau mày nhìn Ninh Thu Đồng: "Cô…"

Ninh Thu Đồng liền cắt lời cô: "Tiểu Tịch, con đừng nói gì hết, mọi chuyện đã có cô đây rồi!"

Nói xong, bà liền cất tiếng nói trước mặt tất cả mọi người ở đây: "Các vị!"

Trong chốc lát, mọi người đều vô thức nhìn về phía Ninh Thu Đồng.