Chọc Tức Vợ Yêu - Mua Một Tặng Một

Chương 1312: Tôi cho ông 100.000 vạn




Khi quyết định tiến vào giới giải trí này, Ninh Tịch cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi.

Những chuyện thế này có quá nhiều, cũng quá tầm thường rồi, chuyện trước mắt cũng chỉ là một tình huống nhỏ trong vô vàn cơn sóng ngầm mà thôi.

Nếu là trước đây thì có thể cô sẽ lựa chọn sao để dàn xếp ổn thỏa nhất, nhưng hôm nay cô tới đây với Ninh Thu Đồng, nếu cứ để con sâu rượu già này được nước làm tới thì sẽ làm cho Ninh Thu Đồng mất mặt.

Hơn nữa, vừa rồi trước khi cô nói những lời này đã âm thầm bảo phục vụ đi tìm Ninh Thu Đồng rồi.

Bây giờ cô chỉ cần ứng phó sao cho kéo dài thời gian chờ Ninh Thu Đồng đến là không có vấn đề gì cả.

"100…100.000 vạn? Con đĩ thối! Mày đùa tao đấy à!" Lão bụng bia kia lập tức gầm lên giận dữ.

Ninh Tịch tỏ vẻ vô tội nói: "Vị tiên sinh này, tôi đây rất nghiêm túc, nếu không thì ông có thể uống thử hết xem xem tôi có đùa ông hay không!"

Vừa dứt lời, chung quanh lại vang lên những tiếng cười.

"Cô gái này thú vị thấy đấy!"

"Quả thật là rất thú vị! Vừa xinh đẹp lại còn thông minh!"

...

Rõ ràng Ninh Tịch ỷ vào việc Tiền Tài Tuấn sẽ không uống, thế nên mới chặt đẹp như vậy.

"Mày… mày đừng có mà đứng đó nói xàm! Nói! Rốt cuộc rượu này mày có uống hay không!" Trong mắt Tiền Tài Tuấn ánh lên vẻ hung ác, vì một con đàn bà mà mất mặt trước mặt bao nhiêu người như thế, sao lão có thể bỏ qua cho con ả này được.

Thật ra xem đến đây thì đã có không ít người đứng về phía Ninh Tịch rồi, cho dù Ninh Tịch chỉ là con nuôi, là nghệ sĩ, nhưng nhân phẩm của gã Tiền Tài Tuấn này đúng là quá LOW rồi.

Trái lại, việc Ninh Tịch không tự ti, cũng chẳng phản ứng thái quá mà bình tĩnh ứng phó đã khiến không ít người tán thưởng.

Chỉ là, cái lão Tiền Tài Tuấn này cũng có chút quyền thế ở Đế Đô, lại có anh làm quan to nên không có mấy ai dám đắc tội với lão, chỉ có thể âm thầm tiếc nuối cho cô gái xui xẻo này.

Tiền Tài Tuấn vẫn không ngừng lèm bèm, Ninh Tịch thì vẫn cố kéo dài thời gian, bỗng đám người vây xem đột nhiên dời ra mở đường.

Chỉ thấy, người mà cô một mực muốn trốn tránh đang bước qua đám người, đi từng bước về phía cô và Tiền Tài Tuấn.

Ninh Tịch lập tức đề cao cảnh giác.

Cái tên này lại muốn làm cái gì đây?

Những người khác trông thấy Vân Thâm bước tới thì đều vô thức nhìn sang…

"Tiền tổng…" Người đàn ông nọ dừng bước trước mặt Tiền Tài Tuấn, lên tiếng chào hỏi.

Tiền Tài Tuấn kia trông thấy Vân Thâm thì liền biến sắc, lập tức tỉnh táo hơn mấy phẩn: "Vân…Vân tổng?"

Không ngờ Vân Thâm lại chủ động tới bắt chuyện với mình, Tiền Tài Tuấn vội vàng chà tay lên quần áo cho sạch sẽ, sau đó mới chìa tay ra: "Vinh hạnh, vinh hạnh! Đã sớm muốn hẹn gặp ngài, nhưng ngài trăm công nhìn việc như thế vẫn chưa có cơ hội…"

Tiền Tài Tuấn không đoán được lý do Vân Thâm chủ động tìm mình để làm gì, vì thế chỉ có thể nịnh bợ trước vậy.

Vân Thâm không đưa tay ra, ngược lại Tiền Tài Tuấn cũng không để ý, hoàn toàn quên luôn Ninh Tịch, miệng lưỡi lưu loát giới thiệu dự án của mình: "Vân tổng, nếu ngài đầu tư vào dự án của tôi thì chắc chắn sẽ không lỗ... Ngài cũng không cần phải lo đến quan hệ với phía chính phủ bên kia."

Còn chưa dứt lời, Vân Thâm đã đầy thâm ý nói: "Việc đầu tư, không phải là không thể."

Sắc mặt Tiền Tài Tuấn lập tức vui vẻ: "Ý của Vân tổng là?"

Vẻ mặt Ninh Tịch cũng khẩn trương, chuẩn bị tùy thời ứng phó với tình huống sắp diễn ra.

Dưới ánh mắt của tất cả mọi người, Vân Thâm không nhanh không chậm mở miệng: "Con người tôi ấy à, chẳng thích cái gì, chỉ thích xem người ta uống rượu, nếu Tiền tổng có thể uống hết chỗ rượu này, tôi sẽ cho ông... 100.000 vạn!"