Chọc Tức Vợ Yêu - Mua Một Tặng Một

Chương 1234: Tiểu bảo rất vui




Bộ ảnh đợt này rất quan trọng, Ninh Tịch muốn chụp một bộ ảnh có chất lượng và hiệu quả tự nhiên y như lần đầu, cô không muốn mời nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp để chụp ra những tấm ảnh quá kiểu cách, vậy nên nhất thời không biết nên tìm ai cả.

Đang phát sầu lên, trong đầu liền lóe lên một suy nghĩ: "A! Có rồi!"

Hơ hơ, đàn ông đáng tin trong nhà không phải chỉ có mỗi mình anh!

"Tiểu Bảo sắp tan học rồi nhỉ, em đi đón Tiểu Bảo đây!" Ninh Tịch vui vẻ nói.

Quyết định xong, ảnh lần này cô sẽ nhờ Tiểu Bảo bảo bối chụp giúp mình.

Hiện tại không giống như trước, từ sau khi Ninh Tịch bỗng trở nên nổi tiếng, giờ ra ngoài chắc chắn không được tiện như trước nữa.

Trước đây, để tiện ra ngoài cô thường hay giả trai, giờ ngược lại mặc đồ nữ còn an toàn hơn.

May mà trước đây lúc đăng kí tên phụ huynh với giáo viên, cô lấy cái tên Đường Tịch, giờ có thể lấy cớ trông mình giống đại minh tinh chắc cũng được.

Nhưng để an toàn, Ninh Tịch cũng không xuống xe mà để mình Lục Đình Kiêu vào đón Tiểu Bảo thôi.

Tuy hôm nay được đích thân ba tới đón, nhưng bánh bao nhỏ vẫn tỏ ra rất điềm tĩnh.

Ninh Tịch nhìn cậu nhóc được Lục Đình Kiêu dắt tay mà đanh mặt lạnh tanh y như ông bố đi thẳng về phía chiếc xe.

Cuộc đối thoại của hai ba con cũng khiến người khác đến là cạn khô lời...

Lục Đình Kiêu: "Hôm nay ở trường các cô dạy cái gì?"

Tiểu Bảo: "Không biết."

Lục Đình Kiêu: "Chơi với các bạn thế nào? Có nói chuyện với bạn học trong lớp không?"

Tiểu Bảo: "Chán ngắt."

Lục Đình Kiêu: "Kết quả kiểm tra lần này thế nào?"

Tiểu Bảo: "Cũng ổn."

...

Hai ba con vừa tiến hành cuộc trò chuyện khiến người ta cạn lời, vừa đi về phía chiếc xe.

Lục Đình Kiêu tiến tới, mở cửa ghế sau, sau đó bánh bao nhỏ ở ngoài cửa xe bỗng ngẩn mặt ra...

"Mẹ!" Cái mặt đơ của Tiểu Bảo bỗng chốc lộ ra vẻ mặt đáng yêu moe, mềm mại gọi một tiếng "mẹ", cậu nhóc vui mừng không thôi tức tốc bò lên xe bổ nhào vào lòng Ninh Tịch.

"Tiểu Bảo!" Ninh Tịch ôm lấy cậu nhóc, hôn một cái lên gương mặt bụ bẫm mềm mại của nhóc.

"Mẹ tới đón Tiểu Bảo à?" Mắt Tiểu Bảo sáng như sao.

"Phải, nhưng mà sợ bị nhận ra nên mẹ không xuống xe, Tiểu Bảo đừng giận mẹ nhé!"

Tiểu Bảo lắc đầu cật lực: "Tiểu Bảo không bao giờ giận mẹ đâu, gặp được mẹ là Tiểu Bảo đã vui lắm rồi!"

Trông thấy con trai sau khi gặp Ninh Tịch thay đổi luôn 180 độ thì Lục Đình Kiêu cũng chỉ tỏ ra là anh đã quá quen với chuyện này rôi.

Xe từ từ chuyển bánh.

Ninh Tịch kích động lại hôn nhóc con vài cái nữa, sau đó ôm lấy Tiểu Bảo trò chuyện: "Bảo bối, hôm nay các cô dạy gì cho con thế?"

"Hôm nay cô dạy con làm toán, vẽ, còn cả hát nữa!"

"Con chơi với các bạn có vui không? Có nói chuyện với bạn học trong lớp không?"

"Tiểu Bảo có, Tiểu Bảo có nghe lời mẹ nói chuyện với các bạn."

"Ngoan lắm!"

Bánh bao nhỏ được khen nên rất vui vẻ, cậu bé ngoảnh lại, lấy bài kiểm tra trong cặp ra trưng trước mặt Ninh Tịch: "Mẹ, Tiểu Bảo được 100 điểm này!"

Ninh Tịch nhìn số điểm tuyệt đối đỏ choét trên bài kiểm tra, vui mừng nói: "Tiểu Bảo nhà chúng ta giỏi quá đi mất thôi!"

Cô biết Tiểu Bảo không thích tốn thời gian vào những chuyện nhàm nhán, nhưng cậu bé lại chịu làm bài kiểm tra ở trường mầm non, còn được một trăm điểm, đây rõ ràng là vì muốn để cô vui.

Nghĩ tới đây, lòng cô lại mềm nhũn đến nỗi rối tinh rối mù…