Chọc Tức Vợ Yêu - Mua Một Tặng Một

Chương 1080: Cải trang vi hành




Khu trung tâm thương mại phía tây thành phố.

Ninh Tịch nhìn cửa hàng đại lý của Tắc Linh do Lục Hân Nghiên điều hành đang tiến hành đủ loại hoạt động giảm giá thì không ngừng lắc đầu.

Ninh Tịch bước vào, mấy nhân viên bán hàng vẫn tụ ở một chỗ tán phét ngất trời, dù cho thấy Ninh Tịch vào cũng không thèm đứng lên chào hỏi.

"Có ai không."

Ninh Tịch hơi nhíu mày, nhẹ giọng hô.

Nghe tiếng gọi mấy vị nhân viên bán hàng kia mới xoay người nhìn về phía Ninh Tịch.

"Xin lỗi, chúng tôi sắp tan ca rồi, ngày mai cô lại tới đi." Một nhân viên có vóc người cao gầy mở miệng nói.

"Sắp thôi chứ vẫn chưa tan ca mà." Ninh Tịch nói.

Mấy nhân viên kia thấy vậy đều sửng sốt, bọn họ bắt đầu không thèm khách khí mà quan sát Ninh Tịch.

Hôm nay Ninh Tịch mặc đồ hơi giản dị một chút, vì thế mà mấy nhân viên kia trợn mắt trừng cô.

"Cô này, đây là cửa hàng của nhãn hiệu đắt tiền đấy, mặc dù chúng tôi đang có đợt giảm giá tương đối lớn cơ mà mỗi một chiếc đều đến mấy vạn cả đấy." Cô nhân viên cao gầy có chút không nhìn được nói.

Hồi trước những người bước chân vào cửa hàng này đều là tiểu thư danh viện hoặc là đại gia nhà giàu. Nhưng từ sau khi có hoạt động giảm giá thì mấy người ít tiền cũng mò tới, vừa mở miệng đã hỏi giá khiến bọn họ cảm thấy vô cùng chán ghét. Vừa vào cửa hàng nhà người ta đã hỏi giá thì còn mua bán cái gì.

Ninh Tịch không thèm để ý đến bọn họ mà đi thẳng vào trong cửa hàng.

"Cô bị làm sao thế, chẳng phải đã bảo là sắp đóng cửa rồi sao!"

Mấy nhân viên nhanh chóng đuổi theo, trong đó cô nhân viên cao gầy kia đã bắt đầu không nhịn được.

Ninh Tịch nhìn trúng một chiếc áo khoác dài, cô đang định đưa tay cầm lấy. Nhưng, cô nhân viên cao gầy kia lại nhanh chóng bước đến giật lại chiếc áo rồi treo ở chỗ cao hơn không cho Ninh Tịch đụng vào.

"Xin lỗi, chúng tôi là nhãn hiệu cao cấp Tắc Linh, không thể thử cũng không thể đụng vào!" Cô gái cao gầy kia chán ghét nhìn Ninh Tịch.

"Chiếc áo này giá bao nhiêu?" Ninh Tịch thu tay về hỏi thẳng giá cả.

"Cái này?" Cô gái cao gầy kia liếc Ninh Tịch một cái rồi như cười như không nói: "Cái này là mẫu mới ra của Tắc Linh, sau khi giảm giá cũng phải bốn vạn!"

"Bốn vạn?"

Ninh Tịch choáng váng, chiếc áo này riêng tiền công đã hơn bốn vạn rồi. Lục Hân Nghiên bán một cái là lỗ một món, bán một trăm cái là lỗ một trăm cái, thảo nào Lục Đình Kiêu còn không dám nhận cô ta.

Thấy Ninh Tịch nhíu chặt lông mày, mấy nhân viên bán hàng kia còn tưởng rằng Ninh Tịch bị cái giá quá cao hù dọa nên bọn họ quay sang nhìn nhau cười nhạt.

"Cô đi mấy hàng khác xem đi, Tắc Linh chúng tôi chỉ có quần áo đắt tiền thôi."

Mấy người bọn họ cứ như phòng cướp mà nhìn chằm chằm Ninh Tịch.

"Bây giờ là mấy giờ, đã đến giờ tan ca rồi sao." Ninh Tịch lạnh lùng nhìn mấy nhân viên bán hàng.

"Chúng tôi làm việc giờ nào có liên quan gì đến cô không? Làm phiền cô đi chỗ khác đi, đừng có mà gây rối ở đây!" Nhân viên cao gầy kia mặt đầy chán ghét đáp trả.

Ninh Tịch chưa kịp nói gì thì đột nhiên có một đôi nam nữ bước từ ngoài cửa vào.

Vừa nhìn đã biết hai người này không tầm thường, tay phải cô gái kia đang đeo một chiếc túi của nhãn hiệu nổi tiếng còn tay trái khoác lấy tay người đàn ông kia.

"Sao thế, đóng cửa rồi à?" Cô gái kia nhìn về phía cô nhân viên cao gầy.

"Ồ, chị Lý Tấn đấy à, sao có thể chứ, còn đang đợi chị Lý Tấn đến mà." Nhân viên cao gầy kia không thèm để ý đến Ninh Tịch nữa mà nhanh chóng bước lên phía trước, trên môi còn treo nụ cười lấy lòng.

Lý Tấn liếc mắt nhìn Ninh Tịch một cái, quan sát trái phải một hồi rồi tỏ vẻ khinh thường nói: "Tắc Linh chả phải tự xưng là nhãn hiệu cao cấp à, sao bây giờ cái hạng người thấp kém thế này cũng bước vào là sao, khó trách mấy người lại nói muốn đóng cửa."