Chọc Tức Vợ Yêu - Mua Một Tặng Một

Chương 1051: Vợ cậu mang thai?




Lục Đình Kiêu vẫn luôn ôm lấy Ninh Tịch cho nên không phát hiện ngay lập tức, bây giờ xem kĩ mới thấy hai gò má của cô đỏ bừng, không giống kiểu ửng đỏ như khi ngủ bình thường. Anh vươn tay sờ trán cô, quả nhiên nóng rực!

Lục Đình Kiêu lập tức bò dậy gọi cho Tần Mộc Phong.

Hơn một tiếng sau, Tần Mộc Phong tất tả chạy tới, sau lưng vẫn còn kéo theo một cái vali.

"Tôi nói này ông tướng... có phải cậu có thiên lý nhãn1 đúng không, tôi mới đặt chân về nước chưa được một giây mà đã gào tôi tới rồi!"

1 Thiên lý nhãn: đôi mắt có thể nhìn xa vạn dặm

Khoảng thời gian trước Tần Mộc Phong có đi tham gia một hội thảo y học ở nước ngoài. Lúc Lục Đình Kiêu gọi điện thì anh ta vừa mới đặt chân xuống máy bay. Vừa mởi mở di động lên đã thấy tên nào đó gọi hồn rồi.

Nhưng mà, lần này bị gọi tới đây anh ta cũng rất vui vẻ. Từ khi có Ninh Tịch, một lớn một nhỏ nhà này chả bao giờ phải phiền tới anh nữa, khiến Tần Mộc Phong cầm tiền lương cao cũng hơi chột dạ.

"Rốt cuộc có chuyện gì mà giục tôi gấp như thế?" Tần Mộc Phong sốt sắng hỏi.

Lục Đình Kiêu: "Lên cơn sốt."

Tần Mộc Phong đỡ trán: "Haiz... tổng tài đại nhân của tôi ơi, lên cơn sốt là cái bệnh bình thường nhất trên đời này đấy, rốt cuộc cậu muốn tôi phải nói cho cậu bao nhiêu lần nữa đây? Giục gấp thế còn làm tôi tưởng vợ cậu mang thai đó!

Tần Mộc Phong vừa dứt lời thì mới nhận ra mình nghĩ nhiều quá rồi, lấy tính tình của Lục Đình Kiêu thì đảm bảo bọn họ còn chưa từng lăn giường nữa là...

Lại nói, vợ mới sốt một chút đã khẩn trương như vậy, không biết sau này lúc sinh con thì cậu ta sẽ thành cái dạng gì nha?

Tần Mộc Phong một bên tưởng tượng một bên cầm đồ nghề trong vali ra làm một loạt kiểm tra đơn giản cho Ninh Tịch sau đó đo nhiệt độ cho cô.

"Cô ấy thế nào?" Lục Đình Kiêu hỏi.

Tần Mộc Phong liếc nhiệt kế hơi nhíu mày: "Tại sao lại sốt cao như vậy... Tớ cho cô ấy uống một ít thuốc hạ sốt trước, cậu làm thêm mấy phương pháp vật lý phối hợp hạ nhiệt độ nữa, nếu trời tối còn chưa hạ sốt thì phải truyền nước!"

"Được rồi, cậu đừng đi vội, tối nay ở lại đây đi." Lục Đình Kiêu mặt không đổi sắc nói.

Tần Mộc Phong giật khóe miệng một cái: "Tuân lệnh, Lục đại tổng tài!"

Trên giường, khuôn mặt nhỏ nhắn của Ninh Tịch bị nóng đến đỏ bừng, hô hấp cũng hơi gấp rút.

Lục Đình Kiêu vội vàng đỡ Ninh Tịch dậy, bón thuốc cho cô rồi nhanh chóng tìm rượu cồn đến lau người cho cô để hạ nhiệt.

Bận rộn cả ngày đến tận lúc chạng vạng tối thì nhiệt độ của Ninh Tịch mới hơi ổn định lại một chút, nhưng vẫn hôn mê như trước...

...

Sáng sớm hôm sau.

Ánh mặt trời hôm nay rất đẹp, nó xuyên qua chấn song rơi vào trong phòng khiến cả căn phòng trở nên ấm áp rực rỡ. Bên tai là tiếng chim hót líu lo, có mấy cánh hoa cũng bị gió thổi từ ngoài vườn rơi vào trong phòng, trong không khí có hương hoa thoang thoảng...

Trên giường, Ninh Tịch nhíu chặt chân mày, lông mi không ngừng run rẩy sau đó đột nhiên mở to mắt, trên trán cô toát ra một tầng mồ hôi mỏng, dường như là vừa mới tỉnh lại từ trong ác mộng.

Sau khỉ mở mắt, vẻ mặt Ninh Tịch có chút đờ đẫn mê man nhìn bốn phía. Phòng ngủ ấm áp quen thuộc, trên tủ đầu giường còn cắm một bó hoa tươi...

Mà cạnh cửa sổ, trong ánh nắng sớm mai có một người đàn ông đang ngồi trên ghế, anh cầm một quyển sách trong tay nhưng không hề lật, ánh mắt xa xăm nhìn ra phía ngoài cửa sổ.

Đôi mắt mê man của Ninh Tịch rốt cuộc cũng lấy lại tiêu cự, hóa ra cô không chìm trong địa ngục, hóa ra cô vẫn còn ở nhân gian...

Nhận ra trên giường có động tĩnh, Lục Đình Kiêu lập tức đứng dậy đi tới sờ trán cô: "Tỉnh rồi?"

"Em ngủ bao lâu rồi?" Ninh Tịch có chút mơ hồ lẩm bẩm.

"Hai ngày."

"Lâu thế sao..." Ninh Tịch bóp bóp trán sau đó đau lòng nhìn mảng râu xanh ngắt trên cằm Lục Đình Kiêu: "Anh cũng không ngủ luôn sao?"

Lần này chỉ sợ người bị kinh hãi nhất không phải là cô, mà là Lục Đình Kiêu.

Cũng không biết tại sao Lục Đình Kiêu lại nhanh chóng phát hiện cô bị bắt đi nhanh như vậy, chẳng lẽ có nội ứng...

Hay là... Phong Tấn cố ý thả tin ra ngoài…