Nhột.... ...
Dường như có rất nhiều con kiến đang bò trên người cô.... ....Rất nhột.... ....Rất khó chịu.... ...
Bò qua môi cô, tiếp tục lướt xuống cổ cô, sau đó lại bò xuống dưới....
" Con kiến đáng chết!" Cô hét to một tiếng.
Đồng Thiên Ái bật dậy, chưa mở mắt. Đưa tay vuốt vuốt, lúc này mới từ từ mở mắt. Từ tối đến sáng, rồi nhìn tiếp thấy ......
Mặt của anh, đã có chút mê loạn.
Tầm mắt nhìn xuống, " A....." Kêu lên một tiếng. Cô vộ vàng che mặt của
mình, không thể cho anh ta nhìn thấy bộ dạng mặt đỏ tim đập được.
Lúc này mới nhớ tới, ngày hôm qua bị anh khi dễ cả đêm.
Trong đầu mơ hồ nhớ lại, nhớ tới tay của anh, nhớ tới lúc anh chạm tới, nụ hôn nóng bỏng của anh, tất cả đều hiện ra.
Giống như là đang xem phim, mà nữ diễn viên chính không ai khác lại chính là mình.
Trong lòng ghê tởm, cô ghét nhất là lúc không tự chủ.
Tần Tấn Dương dù bận nhưng vẫn ung dung nhìn cô, tiến tới bên cô, cố ý nhắc nhở, " Thế nào? Sáng sớm vừa đứng lên đã mất trí nhớ? Tối hôm qua chúng ta đã.....".
Một bàn tay mảnh khảnh lập tức bịp kín miệng anh.
" Đừng nói nữa, đừng lải nhải nữa! Tôi cám ơn mười tám đời tổ tông nhà
anh! Cầu xin anh đừng nói nữa!" Cô hoảng hốt kêu to, lấp đi âm thanh của anh.
Mặt cô đỏ bừng, cúi đầu không dám nhìn anh.
Hai mắt của anh đầy ý cười, đem lấy dáng vẻ hôt hoảng của cô đặt ở trong đáy mắt.
" Anh.... ...".
Đột nhiên cảm thấy lòng bàn tay ươn ướt.
Anh cư nhiên đem liếm bàn tay cô, thật buốn nôn à! Giống như lần đó ở khách sạn, mà ánh mắt của anh, cũng như hôm đó, vẫn chưa thỏa mãn.
Đưa tay kéo chăn lên người, hoàn toàn che kín da thịt, chỉ lộ ra phần đầu, giống như cái bánh chưng ( tức là kín quá ếk mà)
Không yên tâm nhìn mình một chút, cô trợn mắt nói, " Anh nhìn tôi cái gì!"
" Xem một chút cũng không được sao!"
Cô hừ mũi tức giận, " Không sai! Xem một chút cũng không được! Nhìn cũng không cho nhìn!"
" Nhưng ngày hôm qua anh không chỉ nhìn mà còn ăn sạch sẽ rồi. Hơn nữa,
mùi vị cũng không tệ!" Nói xong, khóe miệng lộ ra nụ cười tà.
Thậm chí, anh còn ôn qua một lần, ngày hôm qua.... ...
" Uy" Giọng điệu rất hung hăng.
Tần Tấn Dương không nói gì, nhưng ánh mắt anh lại phát ra một tia lạnh lẽo.
Nhận được cảnh cáo của anh, cô vội vàng đổi lại lời nói, " Tần ....Tấn....Dương....Tôi...." Cô muốn nói cái gì?
Nhất định phải nói gì à! Nếu không thì có chút gì đó không ổn. Ánh mắt của anh làm cô hết sức khó chịu.
" Anh cái gì" nói xong, tiến đến phía cô.
"Anh đừng bước tới nữa! Cấm động!" Vừa hít một ngụm khí, vừa khiêm nhường
nói, "Một chút nữa tôi phải đi học, tôi không muốn trễ!".
Tần Tấn Dương liếc nhìn chiếc đồng hồ báo thức đặt ở đầu giường, sắp tám giờ.
Nhớ ra sáng sớm hôm nay còn có một hội nghị đấu thầu. Đáng chết! Anh lại
muốn cùng con Nhím nhỏ này trêu đùa. Được rồi được rồi! về sau vẫn còn
thời gian.
Dường như anh quá nóng vội rồi, anh cũng có lúc không nghĩ ra!
"Đã trễ như vậy rồi sao? Vậy hôn anh một cái!" Cứ như vậy thả cô, quá đơn giản rồi!
Cho nên không nhịn được lại muốn trêu trọc cô.
"... ..." Nói không ra lời, cô không thể làm gì khác ngoài nhìn anh.
Lại gần cô một chút, "Thế nào! Em biết có bao nhiêu người muốn hôn tôi một chút không ?"
Ọe.... .....
Lời của anh làm cho cô muốn nôn.
" Em đang xấu hổ sao! Em là người của tôi! Không cần thiết phải xấu hổ!" Lời nói phát ra làm cho người ta nổi đóa.
Đồng Thiên Ái ném ánh mắt giận giữ về phía anh, hận không thể đem anh bắn chết.
Anh đang đắc ý cái gì chứ? Không phải chỉ là một cái chạm nhẹ thôi sao? Có
cái gì lớn lao đâu? Cô mới không lạ gì! Ngay cả đụng chạm thân mật cô
còn không để ý, huống chi là một cái hôn.
Hôn anh đúng không.
Vậy thì hôn anh thôi.
Bàn tay níu lấy chăn, nhìn anh thật lâu, mà mắt của anh, có ý tự đắc nhìn
chằm chằm vào cô, chăm chú nhìn vào hành động kế tiếp của cô.
Rốt cuộc tin chắc, anh sẽ không tốn thời gian để thương lượng cùng cô.
Cô sẽ phải giũ bỏ vẻ gan góc của mình, đây cũng là mục đích trước đây của anh.
Mà bây giờ, nó vẫn là mục đích mà anh muốn đạt tới.
Càng tiến tới gần anh, càng nhìn rõ trong đáy mắt anh một nụ cười bí hiểm.
Ghê tởm. Đồ biến thái!. Chính là muốn cả cô! Cho là cô không nhận ra anh đang cười trộm cô sao?
" Nếu em không hôn, tính nhẫn nại của tôi cũng sẽ bị em làm tiêu hao hết. Vậy thì tôi sẽ không chỉ khi dễ em một
lần, nếu em bị trễ giờ thì cũng không liên quan đến tôi." Giọng điệu của Tần Tấn Dương giống như một đứa trẻ không được cho kẹo.
Cái gì cái gì, còn có kiểu nói này sao!
Chỉ một câu nói, liền đem tất cả trách nhiệm đổ lên người cô. Rõ ràng là lỗi của anh.
"Ghê tởm!" Từ trong kẽ răng khạc ra hai chữ.
Lại hướng nhìn anh, lại phát hiện, bộ dạng mong chờ của anh. Ánh mắt của
anh ám chỉ một câu nói, " Ngươi mau tới hôn ta! Hãy mau lại đây.
Hôn mê......
Được rồi! Cô thừa nhận cô không có bất cứ biện pháp nào.
Từ từ tiếp cận anh, rồi không biết như thế nào lại "Xuống tay"
Căn bản cô cũng không biết sao lại hôn anh, lớn như vậy, cũng chưa có hôn qua người khác.
Đột nhiên nhớ đến mẹ, nhớ trước đây mỗi sáng, mẹ cũng thường hôn lên cái trán của cô, và sau đó cười híp mắt nói với cô....
"Tần Tấn Dương, buổi sáng tốt lành!" Âm thanh trong trẻo pha chút yếu ớt run rẩy.
Môi của cô, không ngừng nói nhưng cũng đồng thời hôn lên trán anh. Chỉ là
cái hôn nhẹ, cũng không thể coi là hôn. Chỉ có thể nói là đụng chạm một
chút.
Tần Tấn Dương nhìn cô, chợt không thể phản ứng.