Đường Nghi Tĩnh vẫn
luôn luôn lấy thân hình của mình làm kiêu ngạo, không nghĩ tới lần này
lại bị người chẳng thèm ngó tới như vậy.
Cô ta là đường đường
quản lý cao cấp của công ty GT, càng thêm tự nhận là khác hẳn với những
người tình nhân khác. Nhưng không nghĩ tới là, hôm nay bị anh chế nhạo
như vậy!
"Tần Tấn Dương! Anhvô sỉ!" Trong lòng phẫn hận, đưa tay liền muốn tặng cho anh một cái tát.
Tần Tấn Dương một phát bắt được cổ tay của cô ta, trên mặt vẫn là một nụ
cười trí mạng kia, "Đường tiểu thư, tôi cho là cô rất rõ ràng! Không cần vọng tưởng biểu hiện địa vị của mình, tôi thích phụ nữ biết nghe lời!"
"Nhưng mà bây giờ, trò chơi giữa chúng ta, Over rồi !"
"Mặc dù tôi biết cô cũng không thiếu tiền, nhưng mà tôi vẫn sẽ gửi một trăm
ngàn đến trong tài khoản của cô. Tối nay tôi sẽ không tiễn cô đi về! Đi
đường cẩn thận!"
Đường Nghi Tĩnh nhìn anh đi qua ở bên cạnh, nghe được tiếng đóng cửa, đã nắm Âu phục trên người, hung hăng ném lên mặt đất.
Đài Bắc một khu dân cư cũ kỹ .
Một chiếc Benz xe dừng ở trước khu chung cư. Đèn xe lập lòe, động cơ vẫn chưa tắt.
Tần Tấn Dương xuyên thấu qua cửa sổ xe màu đen, ngẩng đầu nhìn về lầu cuối của khu chung cư .
Cho đến khi gian phòng nhỏ kia tăt đèn, lúc này mới thu tầm mắt. Khóe miệng mím lại, lái xe rời đi.
*
Mỗi buổi sáng chủ nhật, tiệm thức ăn nhanh buôn bán sẽ tốt hơn rất nhiều so với bình thường. Từ buổi sáng vẫn bận đến buổi tối, một khắc cũng không có dừng lại.
Đã suốt mười giờ, một cô bé khác đã sớm lắc đầu liên tục, nhỏ giọng oán trách.
Đồng Thiên Ái cầm khăn lau, tinh thần vẫn phấn chấn lau chùi quầy.
Liếc nhìn đồng hồ báo thức trên vách tường, bảy giờ rưỡi! Còn có nửa giờ,
chính là thời gian cùng Anh Bạch Minh cùng nhau xem chiếu bóng!
"Leng keng ——"
Cửa cảm ứng tự động mở, Tiêu Bạch Minh mặt ung dung đi vào cửa hàng.
Xuyên thấu qua lớp cửa kính bằng thủy tinh, tầm mắt quét qua giá hàng, đám
người linh linh tán tán, tìm kiếm bóng dáng nhỏ gầy kia.
"Nhường
một chút. . . . . . Ngại quá. . . . . . Vô cùng xin lỗi. . . . . . Làm
phiền. . . . . ." Một chuỗi dài lời xin lỗi, quen thuộc vang lên.
Đôi tay Đồng Thiên Ái ôm một cái rương lớn, cái rương đem tầm mắt toàn bộ
ngăn trở. Sức nặng trên tay quá nặng, để cho cô cảm thấy có chút cố hết
sức.
Nhưng vẫn nín thở, khó khăn cất bước đi tới.
Một đôi bàn tay ngang trời đưa ra, đem cái rương lớn này dễ dàng nhận lấy.
"Hả. . . . . . ?" Trên tay đột nhiên chợt nhẹ, Đồng Thiên Ái kinh ngạc ngẩng đầu lên. Nhìn thấy người tới nháy mắt, đôi mắt trở nên sáng chói như
những vì sao.
Ngay tiếp theo là nụ cười, cũng e lệ của con gái xen lẫn.
"Anh Bạch Minh, sao anh lại tới đây! Không phải nói gặp nhau ở cửa rạp chiếu bóng sao?" Nói thì nói như vậy, nhưng là trong lòng cũng là kích động
cùng kích động.
Tiêu Bạch Minh ho nhẹ một tiếng, trên mặt nho nhã có chút ửng hồng, ấp úng nói, "Mới vừa làm chút chuyện. . . . . . Vừa
đúng úc đi ngang qua. . . . . Nên muốn tới đón em đi. . . . . ."
Thuận tiện sao? Thuận tiện cũng rất tốt! Đã rất thỏa mãn! Anh Bạch Minh tự mình đến đó cô nha!
Đồng Thiên Ái đem đôi tay giấu đến sau lưng, có chút luống cuống nhăn nhó, ". . . . . ."
"Thiên Ái! Cái này đặt ở đâu?"
"Dạ? . . . . . . Đặt ở nơi đó là được rồi. . . . . ."
Tiêu Bạch Minh mang rương vào phòng. Cúi người xuống, đem cái rương để
xuống. Sau khi ra khỏi phòng , nhỏ giọng nói, "Vậy anh ra bên ngoài chờ
em , không quấy rầy em nữa."
Cúi đầu, nhìn sàn nhà, nhẹ nhàng hứa hẹn, "Dạ. . . . . ."
Thời gian ở trong mắt một số người sẽ cảm thấy trôi qua rất nhanh, nhưng ở trong mắt vài người sẽ cảm thấy có chút chậm.
Khi nội tâm bắt đầu chờ đợi cùng chờ đợi, dù là chỉ có một phút, đều sẽ bị kéo dài vô hạn, sau đó bắt đầu nóng nảy.
Nhìn cây kim chỉ phút chỉ đi hết một vòng cuối cùng, Đồng Thiên Ái vội vàng
chạy vội tới phòng thay quần áo. Cởi xuống bộ đồng phục, thay y phục của mình.
Cầm túi đeo lưng lên, thuận tiện lấy điện thoại di động ra xem đồng hồ.
Màu sắc rực rỡ trên màn ảnh hiện lên một cuộc gọi nhỡ —— Số xa lạ!
"Thiên Ái? Cậu còn chưa có thay xong à? Bạch mã hoàng tử của cậu đang đợi ở
bên ngoài thời gian thật dài rồi...!" Cô bạn đồng nghiệp ở ngoài phòng
thay đồ tốt bụng nhắc nhở.
"À? Xong ngay đây!" Đưa điện thoại di
động nhét vào trong túi đeo lưng, vội vàng sửa lại mái tóc có chút rối
tung, đã chạy ra khỏi cửa hàng.