Beta : Ha.chi
Sân bay Đài Bắc.
Đại sảnh ngập tràn trong ánh sáng rực rỡ, hành khách đi tới đi lui, ánh
sáng mặt trời xuyên thấu qua những bức tường thủy tinh phủ xuống mặt
đất, cứ như vậy tùy ý chiếu xuống. Ánh sáng rơi lên khuôn mặt tạo nên
những nét sinh động.
Trong lối đi của khách quý thoáng hiện lên thân ảnh của một nam một nữ, hấp dẫn sự chú ý của những người xung quanh.
Người đàn ông mặc tây trang màu đen, hai hang lông màu như lưỡi kiếm,
sống mũi thẳng anh tuấn. Mà hai mắt hắn cũng thâm thúy không đáy nhưng
lúc này đây lại phát ra những tia dịu dàng.
Nhưng cô gái ở xung quanh có chút say đắm ở cái phần dịu dàng kia, bất tri bất giác nhìn ngây dại.
Người đàn ông mặc tây trang đen đang nắm tay một cô gái.
Cô mặc một chiếc váy đơn giản in hình nhiều loài hoa dài tới bắp chân bóng loáng.
Trên đầu cô đội chiếc nón cỏ nhiệt đới của Hawaii, có thể đoán được bọn họ đến từ đâu.
Nón cỏ, tóc đen huyền mềm mại buông xõa lay động trước ngực. Có lẽ ánh
nắng là nguyên nhân khiến cho cả người cô như phát ra những tia sáng.
Diện mạo của cô không thể nói là tuyệt sắc, xuất chúng. So với người đàn ông đi bên cạnh có chút thua kém. Nhưng khi cô cười làm cho người ta có cảm giác vô cùng ấm áp, thân thiết.
Giống như có một đạo lực để cho cô trong nháy mắt trở nên sáng chói, chói mắt trong dứt.
Bọn họ dắt tay nhau, thính thoảng lại liếc nhìn nhau một cái, nụ cười của họ tràn ngập ngọt ngào, hạnh phúc.
Sự xuất hiện của hai người như một cảnh đẹp trái ngược với sân bay nhộn
nhịp, ồn ã. Hai người họ giống như một bức tranh, trong nháy mắt đọng
lại ở lòng người vẻ đẹp cùng với cảm động.
“Tử biến thái! Tại sao nhiều phụ nữa đều đang nhìn anh?”
Đột nhiên cô gái nhỏ ở bên cạnh người đàn ông nhỏ giọng nói.
Thiệt là, tại sao đi tới chỗ nào cũng xảy ra tình huống như thế. Hắn
thật sự rất đẹp trai sao? Hắn rất hấp dẫn phụ nữ sao? Tại sao cô đều
không phát hiện ra.
Người đàn ôn nhíu mày một cái cũng vẫn đẹp trai như cũ, nghiêng đầu nhìn “vị hôn thê” trên khuôn mặt nở ra nụ cười vô tội .
“ Bà xã, anh thật sự không làm gì nha, không tin em tùy tiện kéo một
người lại hỏi thử xem. Còn có một chuyện, em yên tâm, anh ngay cả một
ánh mắt cũng không liếc về phía bọn họ.”
Hắn nói xong với bộ dạng trẻ con muốn tranh công.
Không sai, hai người này không phải ai khác chính là hai người nửa năm
trước đã đi du lịch vòng quanh thế giới Tần Tấn Dương cùng Đồng Thiên
Ái.
Ngay lập tức sau khi cô đề nghị “bỏ trốn” hai người đã đi du lịch qua
nhiều quốc gia. Nước Mỹ, Đan Mạch, Thụy Điển, Australia từng nơi một, mà bây giờ bọn họ vừa trở về từ Hawaii.
Tại sao lại nghĩ tới đột nhiên trở lại đây?
Đó là bởi vì vị hắc đạo công chúa nào đó cảm thấy những ngày như vậy
trôi qua quá nhàm chán, thật không có ý tứ, đột nhiên có ý nghĩ kỳ lạ
quyết định trở lại, thuận tiện quậy phá Quan đại thư ký cùng với vị cô
em gái đáng yêu kia.
Đồng Thiên thích lời nói đùa của hắn, không nhịn được nghiêng đầu trừng
mắt nhìn hắn một cái. Nụ cười trên khuôn mặt bởi vì ngọt ngào cùng với
hạnh phúc càng thêm động lòng người.
“Anh đang xem cái gì vậy?” Đột nhiên có cô gái bên cạnh sát phong cảnh
kêu lên. Lúc nói chuyện không quên hung hăng trợn mắt nhìn Đồng Thiên Ái một cái.
Người đàn ôn bên cạnh cô gái hiển nhiên là bạn trai của cô vội vàng đỏ
mặt kêu lên: “Ai da, nhẹ một chút, nhẹ một chút, anh cái gì cũng không
nhìn a, không có nhìn.”
“Vậy còn không đi?” Cô gái ôm cánh tay của hắn sải bước đi xa.
Tần Tấn Dương nhìn dáng vẻ hai người bọn họ rời đi , chợt nhíu chân mày, buồn bã nghiêng đầu nhìn Đồng Thiên Ái ở bên, trong ánh mắt tích tụ khá nhiều bất mãn.
“Bà xã, có người nhìn lén em.” Hắn lầu bầu nói một câu.
Cái gì a. Lại có người đàn ông can đảm dám nhìn trộm bà xã của hắn.
Đồng Thiên Ái lộ ra một nụ cười dịu dàng nhưng nụ cười này lại làm Tần
Tấn Dương cảm thấy một tia lạnh lẽo. Không biết vì sao , kể từ sau khi
phát hiện ra thân phận thật sự của mình, cô luôn làm cho người ta cảm
thấy được một phần khí chất hắc đạo đặc thù.
Ai, bản tính của con người bắt đầu bộc lộ.
“Anh có ý kiến gì không? Nhiều cô gái như vậy chú ý đến anh thì không
thể có một người đàn ông nhìn em sao?” Cô thờ ơ nói với khuôn mặt thú
vị.
Mỗi ngày đấu võ mồm cũng là một niềm thú vị. Nếu không cái cuộc sống này thật là quá nhàm chán.
Tần Tấn Dương cúi gằm đầu bất đắc dĩ nói: “Không có ý kiến. Anh không có ý kiến.”
Hắn nào dám có ý kiến. Thiệt là, nếu chọc cho cô không vui, chỉ cần một
cuộc điện thoại sẽ có phi cơ trực tiếp bay tới đón cô đi, sau đó cô sẽ
tránh ở trong vườn Đại Trang sống chết không cho hắn đi vào.
Hắn nhất định là vị hôn phu bi thảm nhất thế giới.
“Tốt lắm, đi mau, em muốn đi xem Quan Nghị một chút, còn có Kỳ Kỳ.” Nói xong cô nở nụ cười gian trá.
Tần Tấn Dương vô cùng thuận theo cô, hắn đã biến thành “Cưng chiều thê
nhất tộc”, nếu như có thể tuyệt đối thành lập cả xã đoàn thì hắn hoàn
toàn xứng đáng là trưởng xã.
Hai người đi bên nhau vừa cười vừa nói. Đột nhiên, Đồng Thiên Ái nghiêng đầu sang chỗ khác, ở trong đám người lui tới cô nhìn thấy một thân ảnh
gầy nhỏ quen thuộc.
Bước chân của cô trong nháy mắt ngừng lại.
“Bà xã? Sao vậy?” Tần Tấn Dương phối hợp đồng thời với cô cũng dừng bước, nghiêng đầu sang chỗ khác tò mò hỏi.
Đồng Thiên Ái cũng đang vội vàng tìm thân ảnh mới vừa chợt thoáng qua
trong đám người, tầm mắt xốc xếch quét qua bốn phía, phát hiện mình làm
sao cũng không tìm được, chỉ là ảo giác thôi sao?
YY………….. Là người đó sao………..
Đột nhiên biến mất ………… người đó đã đi đâu………. Mới vừa rồi là người đó sao……
Tần Tấn Dương thấy cô có chút hoảng hốt không yên tâm hỏi: “Bà xã? Có chuyện gì ?”
“Không sao, dường như nhìn thấy một người quen nhưng tìm lại không thấy, Chẳng lẽ mắt của em có vấn đề sao?” Đồng Thiên Ái nhăn đầu lông mày bất đắc dĩ nói.
Hắn thở phào nhẹ nhõm dịu dàng cười nói: “Đoán chừng là quá mệt mỏi. Nhanh về nhà nghỉ ngơi thôi.”
“Dạ.” Cô gật đầu một cái không còn dị nghịcó phản đối.
Thân ảnh của hai người cuối cùng cũng biến mất ở trong đại sảnh, mà phía sau cây cột màu trắng đột nhiên thoáng hiện một cái nhân ảnh. Cô ngơ
ngác nhìn bóng lưng bọn họ rời đi, sau đó dứt khoát xoay người biến mất.
ps: Là người nào đây ta!!!!