Edit: Maria Liêu
Beta: Ha.chi2996
Đài Bắc.
Biệt thự Tần gia.
Sáng sớm, trong biệt thự lở trời lở đất.
"Ghét! Quan Nghị !Anh ở đây làm cái gì !" Du Ty Kỳ kêu la chạy xuống lầu .
Quan Nghị cười, dụ dỗ cô đi tới bên cạnh mình, "Kỳ Kỳ tới đây! Cái này
là anh cố ý làm !" Trên tay của hắn cầm một mâm bánh ngọt, nhưng những
thứ bánh ngọt kia lại đen kịt.
Liếc mắt nhìn cũng biết, cắn một cái, ăn vào, sẽ có vị kinh khủng đến cỡ nào!
Du Ty Kỳ ồn ào, "Em không cần! Quan Nghị anh thật là xấu! Sáng sớm bắt
em dậy sớm thì thôi, lại còn để cho em ăn cái gì đó khó ăn đến thế này!
Cái này sẽ độc chết em đấy!"
"Cái gì ! Đây là anh làm bánh ngọt tình yêu cho em đó á!" Quan Nghị nhíu mày, cũng là nghiêm túc kêu la.
Nhưng là ở đáy mắt hắn, tràn đầy ý cười.
Du Ty Kỳ nhìn thấy hắn đi về phía mình , liền vội vàng xoay người, hướng trên lầu chạy đi, vừa chạy vừa gọi, "Không nên tới á! Em không ăn! Quan Nghị anh là đại ngu ngốc!"
"Em đã dạy cho anh nhiều lần như vậy rồi, anh vẫn còn làm ra món khó ăn như vậy!"
Vừa lúc đó, Tần Tấn Dương đã mặc chỉnh tề, đi xuống lầu. Chạm mặt Du Ty
Kỳ, ngẩng đầu nhìn thấy Quan Nghị ở đầu cầu thang, biểu tình trên mặt
bọn họ, để cho mình hắn đột nhiên cảm thấy đau lòng.
Hai mươi ngày rồi. . . . . . Thủy chung không có tin tức của Đồng Thiên Ái. . . . . .
Du Ty Kỳ vội vàng trốn sau lưng Tần Tấn Dương, làm nũng nói, "Tần ca ca! Quan Nghị anh ấy nghĩ cầm bánh bích quy đen kịt độc chết em! Em thật
đáng thương !"
"Chớ nói lung tung!" Quan Nghị sải bước vọt lên, đưa tay nắm lấy cô đang trốn ở sau lưng Tần Tấn Dương.
"Cái gì ! Quá cực kì khó ăn mà!" Cô không thuận theo, tiếp tục kêu la.
Quan Nghị ôm cô vào trong ngực, nhíu mày, "Em coi như không ăn, vậy em
nhìn xem cũng được ! Em không phải biết để làm cái này thì anh phải bỏ
ra một buổi sáng mới làm được sao?"
"Được rồi! Vậy xác định như thế nhá!" Du Ty Kỳ liếc nhìn, lần nữa kêu to ra tiếng, "Nhưng nhìn qua cũng rất khó coi !"
"Em. . . . . ."
"Vốn là vậy mà!"
Tần Tấn Dương nhìn thấy bộ dáng hạnh phúc của bọn họ, trầm mặc đi xuống lầu. (Ha.chi: 2 người làm anh tủi thân quá)
Những ngày không có Đồng Thiên Ái. . . . . . Chỉ là cô đơn. . . . . .
Không có một chút cảm giác vui vẻ . . . . . .
Du Ty Kỳ nhìn thấy Tần Tấn Dương rời đi, đang muốn mở miệng hỏi hắn đi
nơi nào. Nhưng đang ở bên cạnh, Quan Nghị ở bên tai cô nhỏ giọng nói,
"Không nên quấy rầy hắn! Để cho hắn đi tới nơi hắn muốn đi đi!"
Du Ty Kỳ nhìn bóng lưng cô đơn của hắn rời đi, không yên tâm hỏi, "Tần ca ca sẽ tìm được chị Thiên sao?"
"Sẽ!" Quan Nghị không chút nghĩ ngợi, trực tiếp nói.
Ra cửa, mới phát hiện khí trời âm trầm, hơn nữa mưa rơi lác đác.
Tần Tấn Dương mở xe ra, bâng quơ ở đầu đường Đài Bắc lái vòng vòng.
Một tay cầm tay lái, một cái tay chống đầu, mưa vẫn không tạnh, đem nước trên kính xe gạt đi nhưng trong lòng của hắn mưa vẫn thủy chung rơi
xuống.
Thiên Ái. . . . . .
Em thực sự còn ở trên cái thế giới này à. . . . . .
Nếu như ở đây. . . . . . Tại sao em vẫn không xuất hiện. . . . . .
Nhắm mắt lại trong nháy mắt, cố gắng nhớ lại dung mạo của cô. Nhưng phát hiện, thế nào cũng nhớ không nổi! Bộ dáng của cô, chỉ còn lại hình dáng nhàn nhạt, phiền muộn ở trong lòng.
Trong giây lát phát hiện, cư nhiên mình ngay cả hình của cô cũng không có!
Tần Tấn Dương lái xe, đột nhiên đánh tay lái, hướng cô nhi viện Nhân Ái mà đi .
Mặc dù trước đã trở lại vài lần, mỗi lần Từ viện trưởng hỏi Đồng Thiên
Ái, hắn chỉ là tùy tiện viện cớ, không phải nói cô có chuyện đang bận,
thì là cô bị phái ra nước ngoài!
Chỉ có tự mình biết, thời điểm hắn nói dối, bứt lên nụ cười là bất đắc dĩ cùng tối nghĩa cỡ nào.
Qua hơn một giờ, xe đã tới cô nhi viện Nhân Ái Đài Bắc.
Tần Tấn Dương vội vàng đem xe dừng hẳn, tắt máy. Mở cửa xe, đi ra khỏi xe.
Mưa vẫn còn rơi, giọt giọt tí tách rơi xuống. Hóa thành một đường dài
rơi xuống đất, biến thành từng cái điểm nhỏ, giống như là ưu sầu của hắn tan không được.
Hắn không có tránh đi, híp con mắt chạy tới phòng làm việc.
"Tần tiên sinh! Hôm nay viện trưởng không có ở đây. Ah! Bà ấy mang mấy
bé đi kiểm tra sức khỏe rồi !" Nữ tu sĩ nhìn thấy hắn đến, tốt bụng nói.
Tần Tấn Dương gật đầu một cái, trầm giọng nói, "Biết! Cám ơn cô! Tôi chỉ là muốn tới nơi này lấy một tấm hình!"
"Hình?" Nữ tu sĩ có chút khốn đốn.
Tần Tấn Dương không nói gì thêm, đi vào phòng làm việc.
Cơ hồ là xông về mấy cái hình treo trên vách tường, trên đó nhưng tấm hình cũng đã ố vàng.
Trong hình Đồng Thiên Ái, mặc một cái màu trắng quần tím dài, bị một đám nhỏ vây quanh. Cô cười rất rực rỡ, mắt thành một đường cong, gương mặt
hồn nhiên.
Vẫn như lúc ban đầu, lần đầu tiên nhìn thấy hình đó, như cũ cô giống như một thiên sứ.
Tần Tấn Dương vươn tay, đem hình lấy xuống. Ngón tay cư nhiên đang run rẩy, ngay tiếp theo, rung động tim của hắn.
Ánh mắt của hắn có chút chua xót, nhưng chỉ là ngơ ngác đi ra khỏi phòng.
"Tần tiên sinh? . . . . . . Tần tiên sinh! . . . . . ." Sau lưng truyền tới giọng của nữ tu sĩ.
Nhưng đầu hắn cũng không có trở về, hồn phách cứ như vậy thất lạc đi ra
khỏi Cô Nhi Viện. Đem hình cẩn thận từng li từng tí đặt ở trong túi tây
trang trước ngực, giống như là đặt cô ở trong lòng của mình.
Ngồi vào xe, tóc đã ướt rồi.
Nước mưa theo lọn tóc, một giọt lại một giọt rơi xuống. Thế nhưng hắn lại không có lau, khởi động xe, hướng một nơi khác đi tới.
Mà bên tai của hắn, vang lên lời nói ngày đó.
"Hôm nay đã là ngày hai mươi tám rồi, tháng sau ngày giỗ của mẹ, anh sẽ theo em cùng đi sao?"
"Đi a, tại sao không đi, đi gặp mẹ mà."
Đồng Thiên Ái. . . . . . Thật xin lỗi. . . . . . Thật xin lỗi. . . . . .
Anh tới trễ. . . . . . Tuy đã muộn. . . . . . Xin em tha thứ cho anh. . . . . .
Chẳng lẽem biến mất là bởi vì giận anh thất hứa. . . . . .
Em có thể hay không đừng tức giận. . . . . . Anh nguyện ý ở trước mộ của mẹ . . . . . . Chờ em trở về. . . . . .
Có thể hay không. . . . . . Tha thứ cho enh.