Edit: Ái Nhân
Beta: B.Cat
Trong phòng làm việc khôi phục yên tĩnh, an bình tựa như không còn chuyện gì xảy ra.
Tần tổng trước còn phát giận với quản lý các ngành, lại đột nhiên thay
đổi thành một người khác. Cầm báo cáo làm lại, quản lý lần nữa gõ cửa
làm việc, trầm giọng nói, “Tần tổng!”
Qua một lúc thật lâu, cũng không có người đáp lại.
Quản lý không dám tùy tiện đẩy cửa vào, vội vàng đi tới một phòng làm việc khác.
“Quan thư ký! Tần tổng có chuyện đi ra ngoài sao? Tôi gõ cửa, nhưng
không có ai đáp lại! Phần báo cáo này là Tần tổng bảo tôi làm lại! Đã
cho người cẩn thận kiểm tra đối chiếu qua, sẽ không có sai lầm!” Quản lý cười xấu hổ, cái trán có chút mồ hôi.
Quan Nghị ngồi ở trên ghế, xoay tròn thân bút lông. Chợt mờ ám ngừng
tay, cầm bút chỉ vào mặt bàn, “Để lại ở chỗ này đi! Tần tổng mới vừa đi
ra ngoài! Một lát Tần tổng trở lại, tôi sẽ chuyển cho Tần tổng!”
“Cảm ơn Quan thư ký! Vậy tôi đi xuống trước!” Quản lý vừa cười vừa đi ra khỏi phòng làm việc.
Quan Nghịcũng nở nụ cười, khách sáo nói, “Không cần khách khí! Quản lý Trần!”
Cho đến khi thấy quản lý hoàn toàn ra khỏi phòng làm việc, mới nghi ngờ
nhíu mày, chuyển ghế một cái, đem trọn người chuyển sang hướng cửa sổ,
nhìn trời xanh mây trắng ngoài cửa sổ, khẽ cảm thán.
“Ai! Rốt cuộc phát điên quá rồi! Có thể tỉnh táo lại là chuyện tốt!” Có chút chịu không nổi phải nỉ non một tiếng.
Đột nhiên, cửa phòng làm việc lại bị người ta mở ra.
Hơn nữa người lần này tiến vào, thậm chí còn không có gõ cửa đâu!
Quan Nghị không chút nghĩ ngợi, hướng người phía sau hộ một tiếng, “Du —— Ty —— Kỳ ——“
Trừ cô ra, không có người khác!
Người phía sau khẽ cười một tiếng, bước nhân nhẹ nhàng mà đi đến bên
người hắn, cúi người xuống, tò mò mở to con mắt xinh đẹp, hỏi, “mặt con
nít ca ca! Làm sao anh biết là em?”
Quan Nghị nghiêng đầu, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo đặc sắc,
trong nháy mắt chợt có cảm giác buồn bực. Ngay sau đó, nhịp tim có chút
cuồng loạn. Môi của cô, khẽ đóng mở, tựa hồ đang dụ dỗ hắn.
Hắng giọng một cái, trầm giọng nói, “Bởi vì cũng chỉ có em mới có thể không có lễ phép như thế!”
"Em chỗ nào không lễ phép?" Du Ty Kỳ hết sức nghiêm túc hỏi.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, có lẽ bởi vì do ánh sáng mặt trời khúc xạ,
tản ra ánh sáng nhàn nhạt. Mà đôi mắt cô ấy, nháy từng cái từng cái,
lông mi thật dài xoắn quăn.
Giống như trở lại khi còn bé, lúc lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy.
Quan Nghị đưa tay cầm một lọn tóc của cô lên, đặt ở dưới mũi nhẹ nhàng
ngửi, sau đó buông lỏng tay, mỉm cười nói, “Uhm! Vẫn giống như mùi vị
khi còn bé!”
“……” Du Ty Kỳ chợt đỏ mặt lên, luông cuống đứng ở đó.
Vừa dịu dàng cười, “Không phải đi mua sắm? Chiến lợi phẩm của em ở đâu rồi?”
“Oh! Em bảo Vương mụ đem về nhà rồi!” Cô trả lời đàng hoàng, cũng có
chút xấu hổ lui về phía sau một bước, trực giác không muốn ở quá gần
hắn.
Quan Nghị nhìn cô, không nói gì, nhưng chỉ nheo mắt lại, nhàn nhạt mỉm cười.
“……” Du Ty Kỳ nuốt nước miếng, xoay người sải bước ra khỏi phòng làm
việc, thanh âm bay tới, “Em muốn đi gặp Tần ca ca rồi! Em đi xem xem anh ấy đang làm gì!”
Sau lưng, có người bắt lại tay của cô.
Cô hốt hoảng quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt trẻ con của Quan Nghị,
vừa cố tránh vừa nói, “Mặt con nít ca ca! Buông em ra á! Em muốn đi gặp
chồng tương lai của em!”
Chồng tương lai? . . . . . . Chồng tương lai! . . . . . .
Quan Nghị vội vàng buông lỏng tay ra, lúc này mới giật mình về hành động vừa rồi của mình, phải đột ngột đến cỡ nào.
Khôi phục thần sắc trước sau như một, dùng khuôn mặt tươi cười hhi hi ha ha nói, “Ai! Tần ca ca của em bây giờ đang vội! Em mà đi vào thì chắc
chắn anh ấy lại muốn lên cơn! Cho nên! Em vẫn cứ nên ngoan ngoãn ở bên
ngoài chờ anh ấy thì tốt hơn!”
Nghiêng đầu, liếc nhìn thời gian, “Còn kém nửa giờ thôi!”
“Oh!” Du Ty Kỳ nghe lời lên tiếng, xoay người ngồi ở một bên ghế sa lon. Cầm tạp chí vứt bừa bãi trên khay trà lên, nhàm chán đảo qua lại, để
xua đi thời gian còn lại.
Quan Nghị vừa lòng với cử động của cô, ngồi lại trước bàn làm việc.
Tay mới vừa đặt trên bàn phím, ánh mắt lại liếc thấy cô thỉnh thoảng
nhìn lên đồng hồ, chợt dâng lên một cổ tâm tình không tốt. Cô nghe lời
như vậy, là bởi vì vừa rồi mình đã nhắc tới Tần Tấn Dương đi!
Khẽ thở dài, lắc đầu.
Ngươi ở đây nghĩ cái gì đây? Hôm nay thật là! Ngay cả mình cũng bị Tấn Dương làm cho thần kinh điên điên rồi sao?
Không tới 30 phút, thân ảnh cao lớn của Tần Tấn Dương chợt thoáng qua trước cửa sổ phòng làm việc.
Quan Nghị cúi đầu nhìn chằm chằm một phần tài liệu trước mặt, đang chăm
chú nhìn. Bỗng nhiên có cảm giác Du Ty Kỳ ở bên cạnh đứng lên, vọt một
cái tới cửa văn phòng, mở cửa.
“Ê? Sao thế? Ty Kỳ?” Nghiêng đầu, theo thói quen mà hỏi.
Du Ty Kỳ không có trả lời hắn, trực tiếp chạy vội ra ngoài. Nhìn thấy
Tần Tấn Dương đang đứng ở trước cửa thang máy, nháy mắt nét mặt tươi
cười như hoa, rực rỡ vô cùng.
“……” Quan Nghị thấy có chút kỳ quái, cũng đứng dậy, đi tới cửa phòng làm việc.
Chỉ dựa vào cửa, nhìn một nam một nữ trước thang máy.
Cái thời khắc này, trong giây lát giống như trở lại lúc còn bé. Khi đó,
Du Ty Kỳ cả ngày bám theo Tần Tấn Dương, từ nhỏ chính là tiểu yêu tinh
bám dính, nhưng không có ai biết, tại sao cô lại trở nên dính hắn như
vậy!
Du Ty Kỳ nghiêng đầu, thân mật dựa vào cánh tay hắn.
“Tần ca ca! Anh đi đâu vậy? Để em đoán một chút! Có phải là anh muốn đi
tìm em hay không? Hắc hắc! Hôm nay sau khi trở lại em vẫn ngoan ngoãn ở
đó, không có chạy loạn nơi nào a!”
Tần Tấn Dương vốn mặt lạnh như tờ giấy, đang mở miệng muốn trách cứ cô,
lúc nghiêng đầu lại nhìn thấy nụ cười của cô, tất cả lời nói bèn dừng ở
khóe miệng, làm thế nào cũng không xuất khẩu được.
Chẳng lẽ là ảo giác sao?
Tại sao cứ thấy nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời, sẽ nghĩ đến cô ấy!
Đồng Thiên Ái…… Cô có thể nghĩ tới hắn hay không …… Lúc hắn nhớ cô…… Khi rãnh rỗi Cô có thể nghĩ tới hắn hay không ……