Beta :yunafr
"Két?........" Nghe nói như vậy, Quan Nghị trợn to hai mắt.
Cái đề tài này thế nào đẩy tới đẩy lui, cuối cùng lại có thể đẩy đến
mình đây? Chẳng lẽ anh dáng dấp trắng nõn lớn lên xinh đẹp, cũng là một
loại sai lầm sao? Thật là! Quá bi thảm mà!
Đồng Thiên Ái vẫn có chút không dám tin, cẩn thận suy nghĩ gương mặt trẻ con trắng nõn trước mắt. Khoảng cách gần như vậy nhìn anh ta, đúng là
giống như lần đầu tiên gặp mặt, đầu độc lòng người như thế a!
Ho nhẹ một tiếng, có chút xấu hổ hỏi, "Quan đại thư ký, mặt của anh trắng như vậy, thực sự bởi vì anh uống sữa tươi sao?"
Ừ? Mỹ nhân trên sách mặc dù nói qua dùng sữa tươi tắm đúng là có chút tác dụng, nhưng là cũng không có khoa trương như vậy chứ?
Tần Tấn Dương nhấp một ngụm cà phê, quay đầu về phía một vị nhân huynh
lộ ra nụ cười âm u, "Quan đại thư ký! Cậu nói là không phải a --------"
lúc nói chuyện, cố ý kéo dài vĩ âm.
Này ý tại lời, Quan Nghị làm sao lại có thể không biết, không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt thừa nhận, "Ừ!...... Đúng là như vậy........Dù
sao....... Tôi từ nhỏ đã bắt đầu uống sữa tươi..."
Khi còn bé uống sữa tươi, lớn lên về sau không uống nữa. Cứ như vậy, cũng không coi là nói láo, đúng không?
Đồng Thiên Ái "Nha" một tiếng, nhìn Tần Tấn Dương, vừa cẩn thận quan sát một lát, nghi ngờ hỏi, "Nhưng là mặt của anh cũng không đen mà! Anh
không phải là uống cà phê sao?"
"Đó là bởi vì thể chất không giống nhau! Em nghe lời, uống đi đẹp da!"
Tần Tấn Dương vô cùng thuận miệng nói. Đột nhiên phát hiện mình nói dối
kỹ thuật càng ngày càng cao.
Mím mím môi, mặc dù đối với lời nsoi của bọn học vẫn cảm thấy "Trung lập bồi hồi", nhưng là vẫn đem sữa tươi còn lại một hơi uống hết. Thật sự
là bởi vì, quá khát!
Cô luôn luôn chấp nhận, vô cùng ghi nhớ, diện mạo của mình sẽ không thuộc về loại " Đệ nhất mỹ nữ"
Tần Tấn Dương thấy cô nghe lời uống hết sữa tươi, vội vàng đưa tay đem
cái cốc cầm lấy, hài lòng gật đầu một cái, "Ừ! Về sau khát nước, sẽ để
cho Quan đại thư ký hâm nóng sữa tươi! Như vậy cũng có thể trở nên xinh
đẹp!"
Trong lầm thầm nói : để khỏi uống cà phê! Uống cà phê nhiều không tốt! Dễ đau dạ dày!
"Mình......" Quan Nghị còn muốn mở miệng nói gì, lời nói còn chưa ra
khroi miệng, liền bị người khác dùng ánh mắt lạnh bắn đến, lập tức ngậm
miệng. Đem cái cốc cầm trong tay, căm giận xoay người, đi ra khỏi phòng
làm việc.
Vừa đi vừa oán giận, "Tại sao mình luôn xui xẻo như vậy!.........VÌ cái gì lại là mình!........."
Cửa chậm rãi đóng lại, một ít tiếng lầu bầu không rõ, rốt cuộc cũng theo người khác biến mất. Trong phòng làm việc lại chỉ còn hai người bọn họ.
"Làm sao vậy?" Tần Tấn Dương thấy cô không nói lời nào, mở miệng hỏi.
Đồng Thiên Ái nghĩ một lát, giật mình thấy không bình thường, liền đặt
câu hỏi, "Tần đại tổng tài, tại sao đột nhiên lại quan tâm em có thể trở nên xinh đẹp hay không như vậy! Anh ghét bỏ em phải không?"
Trái một câu "Xinh đẹp, phải một câu "Xinh đẹp", ừ? Cô cũng biết có vấn đề!
".............." Lần này, đến lượt Tần Tấn Dương há mồm cứng lưỡi.
Trời mới biết! Anh căn bản không có ý này a!
"Em chính là không tin anh! Có phải không!" Nheo mắt, nhìn con nhím nhỏ
trước mặt. Rốt cuộc phải làm thế nào, cô mới có thể bỏ đi được cái cảm
giác tự ti đây?
Tựa hồ là cùng anh giang lên, vội vàng quát, "Không sai! Em chính là không tin anh! Như thế nào!"
"Không tin đúng không? Vậy anh sẽ để cho em tin tưởng!" Nói xong, dắt tay của cô, lôi cô hướng cửa phòng đi tới.
Đồng Thiên Ái vội vàng bắt được mép bàn làm việc, kêu lên, "Đi nơi nào! Em không đi!"
"Đi a! Chúng ta đi đăng ký kết hôn!" Tần Tấn Dương cũng không quay đầu
lại, cực kỳ khẳng định, vạn phần kiên định nói. Cái giọng nam trầm kia,
rõ ràng như thế mà bay tới.
Cái gì? Đăng ký? Kết hôn? Hiện tại? Có nghe lầm hay không vậy?
"Anh điên rồi à! Anh nhất định là điên rồi!" Đồng Thiên Ái càng thêm
sống chết nắm lắm mép bàn không thả, nhưng là bất đắc dĩ, sức lực của
anh dọa người, cừa dùng lực liền đem cô kéo tới rồi.
Giọng của Tần Tấn Dương tựa hồ mang theo lửa giận hừng hực, "Anh là điên rồi! Anh chính là điên rồi! Anh hoàn toàn là người điên khùng! Em không phải là không tin tưởng anh sao? Như vậy chúng ta đi!"
"Chúng ta kết hôn đi! Hiện tại! Lập tức! Một giây cũng không cần đợi!" Tựa hồ giống như lời thề, vội vàng hầm hừ.
Nhưng mà ngay cả chính mình cũng không có phát hiện, trong lời nói tứa
giận này, thật ra thì có mang theo mong đợi cùng hy vọng.........
Tìm được người nắm tay cả đời...... Đi qua những ngày còn lại.........
Đây là một việc, làm cho người ta hướng tới.........
Đồng Thiên Ái không giãy dụa nữa, cùng là sải bước đuổi theo, lập tức
vọt tới trước mặt anh. Mà tay của cô, còn bị anh dùng lực nắm, chặt như
vậy, cũng có chút cảm giác đau đớn!
"Anh hãy nghe em nói đã!" Vội vàng hét lên.
Tần Tấn Dương lắc đầu, cũng giống nhau vội vàng quát, "Anh không nghe! Chúng ta bây giờ phải đi đăng ký kết hôn!"
"Đừng phát điên nữa! Em.........." Đồng Thiên Ái nhăn nhó không biết nên nói như thế nào, thậm chí ngay cả dũng khí nhìn hắn cũng không có,
không thể làm gì khác ngoài cúi đầu, "Em" nửa ngày cũng không có đoạn
sau.
Thấy cô không nói lời nào, mở ra bước chân, tiếp tục đi về phía trước,
"Tốt lắm! Em đồng ý? Vậy chúng ta đi thôi! Không đến vài tiếng đồng hồ
nữa, bắt đầu từ hôm nay, em chính là 'Tần phu nhân'!"
"Trước chờ em tốt nghiệp đã! Anh còn chưa có thấy mẹ em! Hơn nữa, em
cũng vậy chưa có gặp qua cha mẹ của anh! Em càng chưa chuẩn bị tâm lý,
thế nào lại đi đăng ký kết hôn a!"
Đồng Thiên Ái đánh về phía ngực anh, cái tay còn trống kia, nắm chặt áo vest của anh.
"Ừ? Theo như lời em nói, anh có thể hiểu là, chỉ cần em vừa tốt nghiệp,
sau đó gặp qua mẹ em, lại gặp cha mẹ anh, chúng ta liền kết hôn?" Tần
Tấn Dương vô cùng không khách khí hỏi.
Đồng Thiên Ái vùi đầu vào lồng ngực của anh, có chút xấu hổ không chịu
ngẩng đầu lên, thanh âm nhẹ đến mức không thể nhẹ hơn nữa, buồn buồn "Ừ" một tiếng.
"......." Cô đột nhiên đáp ứng, ngược lại làm cho Tần Tấn Dương sửng sốt.
Ừ? Con nhím nhỏ.......... đồng ý gả cho anh rồi hả?