"Đồng tiểu thư. . . . . . Có được hay không. . . . . . Cô đem Tiêu đại
ca nhường cho tôi. . . . . . Tôi không thể. . . . . . Không có anh. . . . . ." Ôn Điềm Điềm cúi đầu thật thấp, gần như là tự lẩm bẩm với chính
mình. Đúng vậy làm thế nào mà đối mặt với chuyện này được chứ? Cầu xin
người khác đem tình cảm nhường lại cho mình đây là chuyện rất hèn mọn.
Hơn nữa đây là chuyện trời đất không dung. Ở trước mặt tình yêu, nếu đã
yêu một người yêu đến hết tam can sẽ trở nên như vậy hèn mọn. Nhưng là
vẫn vui vẻ chịu đựng, cam tâm tình nguyện. Chỉ vì tôi yêu người.
Ba chữ “Tôi yêu người” này nghe thật cảm động nhưng có người vì ba chữ
này trở nên trầm mê cùng trầm luân trong đó. Mỗi người, sống trên thế
giới này, đều đang cố gắng được một nửa của chính mình. Ai may mắn thì
tìm được ngay từ đầu, ai không may mắn lại tiếp tục tìm kiếm trong mong
chờ và đau thương.
“Điềm Điềm, tôi có thể gọi cô vậy không?” Đồng Thiên Ái ngẩng đầu, trên mặt mang đầy vẻ nhu hòa.
Ôn Điềm Điềm vội vàng gật đầu, khóe mắt vẫn còn ẩm ướt, cố gắng cười một chút “ Có thể… Chị cứ gọi như vậy cũng được”
“Tôi muốn nói, Điềm Điềm cô rất may mắn, vì cô đã tìm được người mà mình thích” Đồng Thiên Ái có chút cảm khái nói tiếp “ Nhưng tình cảm là
một chuyện không thể ép buộc, nếu như Tiêu đại ca cũng thích cô, tôi sẽ
nguyện ý rút lui. Tôi sẽ thật lòng chúc phúc cho hai người…”
Không có chút oán hận, không chút bi thương, cũng không ưu sầu, mỉm cười chúc phúc cho hai người. Ba người tranh đấu đau thương, không bằng một
người rút lui thành toàn cho hai người còn lại hạnh phúc.
Nhưng là người trong lòng anh Bạch Minh là mình Đồng Thiên Ái cô thôi. Ngón tay giữa của cô vẫn còn deo chiếc nhẫn bạc anh Bạch Minh tặng.
Điềm Điềm đỏ mặt vội vàng cầu khẩn “Đồng tiểu thư… tôi van cầu chị. Tôi
biết rõ Tiêu đại ca rất thích chị.. Nhưng là tôi không có cách nào ..
tôi cầu xin chị…. Tôi…” Ôn Điềm Điềm hô hấp chợt trở nên mất tự nhiên.
Khuôn mặt tái nhợt trong nháy mắt trở nên xám xịt.
Đồng Thiên Ái nhìn thấy sắc mặt Điềm Điềm không ổn, lo lắng hỏi “ Điềm Điềm… Điềm Điềm cô không sao chứ… Điềm Điềm Cô làm sao vậy?”
“Khó chịu.. Tôi thật khó chịu…” Ôm Điềm Điềm cố gắng hớp từng ngụm không khí, trước mặt bỗng tối sầm liền sau đó ngất đi.
Đồng Thiên Ái vội chạy sang bên, nghiêng đầu nhìn người nằm gục trên
bàn, hoảng hốt la ầm lên “ Gọi xe cấp cưu! Mau gọi xe cấp cứu!”
……………
Đồng Thiên Ái hoảng hốt, lúc xe cấp cứu đến hoảng loạn đi theo bọn họ. NẮm chặt lấy tay Ôn Điềm Điềm, Đồng Thiên Ái sợ hãi vô cùng. Cảm giác rất giống như năm đó.
“Mẹ… Mẹ đừng đi… Thiên Ái không muốn…”
“Thiên Ái.. Nói cho mẹ… Thiên ái sẽ ngoan ngoãn nghe lời…. Xem như…. Mẹ
về sau không ở bên cạnh Thiên Ái…. Chỉ cần mẹ…. ở trên trời dõi theo…
Thiên Ái sẽ ngoan ngoãn nghe lời…. Thiên Ái không khóc….”
“Thiên Ái…. Bảo bối của mẹ…. Mẹ yêu bảo bối…. Mẹ chỉ cần nằm ngủ…. Mẹ sẽ mãi không rời đi Thiên Ái….”
Gạt người tất cả đều là gạt người…. Đều là…. Mẹ gạt Thiên Ái…. Mẹ ngủ rồi… mãi về sau cũng không tỉnh lại…
Mẹ. . . . . . Hướng Thiên Ái nói láo rồi. . . . . . Ngủ về sau. . . . . . Không còn có tỉnh lại qua. . . . . .
Hành lang trong bệnh viện, mùi thuốc sát trùng vương trong không khí.
Đồng Thiên Ái thỉnh thoảng đi qua vài bệnh nhân, hoặc là vài bác sĩ hộ sĩ mặc blue trắng. Bệnh viện lạnh lẽo, chiếc ghế lạnh lẽo, tất cả mọi
thư đều lạnh lẽo.Tất cả mọi thứ khiến cô cảm thấy lạnh như băng, lạnh
lẽo thấu xương.
Tiêu Bạch Minh nhận được điện thoại, vội vàng chạy đến. Chạy vội đến
khúc quanh, anh nhìn thấy xa xa Đồng Thiên Ái đang ngồi trên ghế, nhìn cô thật nhỏ bé yếu ớt, cô đơn. Mái tóc dài xõa xuống, che mất khuôn mặt cô. Cô an tĩnh ngồi ở đó, không nhúc nhích, không biết cô đã ngồi như
thế bao lâu rồi. Nghĩ đến đây, Tiêu Bạch Minh bất chợt thất đau lòng
thay cô.
Đúng thế! Anh đau lòng thay cô, anh yêu tất cả mọi thứ thuộc về cô cho
dù đó là nỗi đau hay niềm vui đi nữa. Đi lại gần, Tiêu Bạch Minh ngồi
xuống trước mặt cô, nhẹ nhàng hỏi “ Thiên Ái! Em có khỏe không?”
“…..”
Đồng Thiên Ái vẫn cúi đầu như trước, nghe thấy am thanh quen thuộc,
liền biết anh là ai. Thở nhẹ một hơi, Đồng Thiên Ái buồn bã nói “ Anh
Bạch Minh, Điềm Điềm cô ấy bị bệnh gì?”
“Bệnh Suyễn, không thể chịu được kích thích” Tiêu Bạch Minh thẳng thắn trả lời.
Đồng Thiên Ái nghe vậy, không nói gì thêm, lẳng lặng gật đầu
“Thiên Ái! Thật ra anh cùng cha của Điềm Điềm…. Trước khi mất, ông ấy
đem Điềm Điềm giao cho anh. Anh không thể khiến ông ấy chết cũng không
nhắm mắt…” Tiêu Bạch Minh vội vàng giải thích.
Đồng Thiên Ái vẫn cúi đầu như trước, lạnh nhạt nói “Em biết… Anh Bạch
Minh… Em đều biết… Anh không cần phải nói….”. Từ trên ghế, Đồng Thiên
Ái đột nhiên đứng dậy, không nhìn về phía anh, chậm bước lên trước “Anh Bạch Minh… em thấy không khỏe… em muốn về nhà nghỉ ngơi…”
“thiên Ái! Em nghe anh nói..” Tiêu Bạch Minh hoảng hốt kêu lên, sải
bước đuổi theo cô, muốn đưa cô về nhà tiện đường giải thích mọi chuyện.
Lúc này, đèn trong phòng cấp cứu vừa tắt. Cửa phòng liền mở ra, Điềm
Điềm nằm trên băng ca, đang được di chuyển ra ngoài, xung quanh là các y tá. Vị bác sĩ trường lấy khẩu trang xuống hỏi
“ Ai là người nhà của bệnh nhân. Mời đi theo tôi có chút việc!”
………. Tiêu Bạch Minh do dự dừng bước, nhìn bóng lưng càng ngày càng xa,
bất đắc dĩ nghiêng đầu “ Bác sĩ! Tôi là người nhà bệnh nhân! Tôi đi cùng ông.”
Tiêu Bạch Minh xoay người đi theo vị bác sĩ, đi được vài bước, anh quay đầu nhìn lại vừa thấy Đồng Thiên Ái biến mất ở lối đi nhỏ phía cuối.
. . . . . .
Đồng Thiên Ái hoảng hốt đi ra khỏi bệnh viện mới phát hiện lúc này sắc trời đã đen. Bâng quơ đi, Đồng Thiên Ái không muốn về nhà, nơi đó
không phải nhà của cô, nơi đó không có ai cả..
Bỗng nhiên điện thoại trong túi vang lên. Đồng Thiên Ái đứng yên tai
chỗ, không hề nhúc nhích. Tiếng chuông điện thoại không ngừng vang lên,
vẫn có người nhớ đến cô sao? Rốt cuộc cũng có người nhớ đến cô. Nếu như
tiếng chuông vang ba lần không dứt, cô sẽ nhận.