Ngày tháng cứ thế trôi qua trong yên lặng, yên lặng đến mức quỷ dị. Tên
biến thái hầu như không còn gây khó dễ cho cô nữa. Mỗi ngày để cấp dưới
sai bảo cô sửa sang lại một ít tài liệu công vụ gì đó. Cứ như thế, cũng
đến mấy ngày rồi cô chưa giáp mặt hắn lần nào. Bọn họ tuy là làm chung
một nơi, hàng ngày ra ra vào vào nhưng cô cũng là không thấy hắn. Đây
quả thật là chuyện hết sức kì quái. Cuộc sống của cô vẫn như thế, hàng
ngày đi làm mang theo một ít thức ăn, đến giờ trưa mang ra bỏ vào lò vi
sóng hâm lại rồi ăn. Buổi tối, tan tầm dùng thang máy dành cho nhân viên đi về.
Bọn họ chính là không hề chạm mặt. Nhưng tại sao cô lại bắt đầu mong đợi muốn nhìn thấy hắn. Đồng Thiên Ái! Da mặt cô càng ngày càng dày rồi!
Muốn gặp hắn, cô nghĩ cô sẽ làm gì đây? Chẳng lẽ lại nói “Đã lâu không
gặp sao?”. Rồi sau đó, thế nào mà đối mặt với hắn đây? Cảm giác rất
gượng gạo nha! Cho nên, STOP! Không nghĩ đến vần đề đó nữa.
Đồng Thiên Ái lười biếng, duỗi lưng một cái, ngẩng đầu nhìn về phía
cửa sổ, cảm giác mình thật sự ung dung nhàn hạ. Mỗi tháng nhận một khoản tiền lương khấm khá, lại phát hiện mình hầu như chẳng làm việc gì cả.
Cảm giác chính mình là một con sâu gạo chính hiệu. Ý nghĩ mình chẳng
khác gì con sâu gạo khiến Đồng Thiên Ái cảm thấy vô cùng khó chịu.
Uể oải đưa tay lấy điện thoại di động trong hộc bàn ra, cũng lâu lắm rồi cô không gọi điện về Cô Nhi Viện. Khi đi khỏi cô nhi viện, hầu như
tháng nào cũng sẽ liên lạc hỏi thăm mọi người một ít. Nhưng gần đây xảy
ra thật nhiều chuyện, cô cũng quên gọi điện về tán gẫu cùng mọi người.
Thử lục lại trong đầu tìm kiếm số điện thoại cô nhi viện, lại hoảng hốt
phát hiện mình thế nào lại quên mất. Đây rốt cuộc là chuyện gì? Chẳng lẽ mọi thứ cho dù có quan trọng đến mức nào cũng sẽ theo thời gian mà bị
quên lãng sao? Không! Cho dù đó là gì thì cũng không thể là cô nhi viện
được.
Vội vàng tìm kiếm trong danh bạ, Đồng Thiên Ái ấn nút gọi
“Tút… Tút… Tút….” Chuông đổ nhưng vẫn không có ai nghe máy.
Bất an trong lòng càng ngày càng nhiều, Đồng Thiên Ái không ngừng nỉ
non “ Mẹ Từ! Mau nhấc máy đi chứ! Mẹ Từ! Sao lại không nghe điện thoại?”
Điện thoại cuối cùng cũng thông
“ Alo! Đây là cô nhi viện Nhân Ái!”
“Alo! Con là Thiên Ái!” bên này Đồng Thiên Ái đã muốn khóc đến nơi,
giây phút nghe được âm thanh từ trong điện thoại truyền ra, trong lòng
chợt yên tâm hẳn lên.
“Thiên Ái a! Dì Trương đây. Gần đây con thế nào? Lâu rồi không thấy con về lại đây. Mọi người ai cũng mong con hết!”
Đồng Thiên Ái nghẹn ngào như muốn khóc
“Vâng! Con là Thiên Ái đây dì Trương!”
“Ai nha! Có phải lại bị cảm lạnh rồi hay không? Khí trời chuyển lạnh
rồi, phải chú ý mặc thêm quần áo ấm biết chưa? Bên ngoài có một mình
phải biết chú ý giữ gìn sức khỏe một chút. Khi nào rảnh rỗi ghé nơi này
chơi một lúc.”
“Dạ vâng! Mẹ Từ có đó không Dì Trương?”
“Hôm nay có một cậu nhóc bị bệnh, mẹ Từ mang đứa nhóc đó đi bệnh viện kiểm tra rồi. Có chuyện gì hả con?”
“À Không có gì đâu. Cho con gửi lời thăm hỏi đến Mẹ Từ. Hai hôm nữa, con sẽ trở về.” Đồng Thiên Ái đưa tay nhẹ lau đi khóe mắt ẩm ướt.
Đồng Thiên Ái có lẽ chuyên tâm quá mức nên không phát hiện từ nãy đến
giờ vẫn có một người đang đứng dõi theo tâm tình cô. Hai căn phòng được
tách biệt bằng một cánh cửa kính, hơn nữa là kính chuyên dụng, từ bên đó nhìn qua có thể thấy hết nhất cử nhất động của người trong phòng.
Đồng Thiên Ái tắt điện thoại, thân hình gầy yếu mệt mỏi dựa vào lưng
ghế, một tay đưa lên chống đỡ cái trán. Mà ở bên này thân ảnh cao ngất
của Tần Tấn Dương vẫn như cũ đứng yên, chăm chú nhìn cô gái nhỏ của
chính mình.
Đứng nhìn cô thật lâu, đôi lông mày cũng nhíu chặt lại. Tần Tấn Dương
cảm thấy thật ảo não, đúng hơn là hắn bất lực. Cuối cùng hắn cũng chỉ
biết đứng nơi này khẽ thở dài một hơi.
Đồng Thiên Ái đưa tay trên trán xuống, mở mắt ra, liếc nhìn về phía cửa làm việc.
Không có người….. Cả một cao ốc Tần thị to lớn, lúc này dường như chỉ có mình cô. Thật sự yên tĩnh quá mức khiến cô sợ hãi. Bất chợt đập bàn
đứng dậy, cầm túi xách trên tay, Đồng Thiên Ái sải nhanh bước ra
ngoài. Cô không muốn ở lại nơi này nữa thêm giây nào nữa, nơi này tạo
cho cô cảm giác sợ hãi. Rời khỏi phòng làm việc, Đồng Thiên Ái vội
bước về phía thang máy dành cho nhân viên.
Trong nháy mắt thang máy đóng lại thì phía bên trái dãy hành lang cũng xuất hiện hai thân ảnh cao ngất.
“Aaaa! Trốn việc rồi! Muốn trừ tiền lương của cô ấy không Tần tổng?” Quan Nghị đùa giỡn nói
Tần Tấn Dương liếc nhìn vẻ khoái trá của Quan Nghị, trầm muộn nói “ Trừ!”
Anh biết rõ con nhím nhỏ này rất quật cường, cô sẽ không cảm kích việc
hắn đối với cô “đặc cách”. Cô gái này thật sự là rất cố chấp, hơn nữa
rất có nguyên tắc. Đối với cô mà nói cách tốt nhất chính là đối xử bình
đẳng như những nhân viên khác. Với cô gái có lòng tự trọng cao như thế
này, cách làm thế này là chấp nhận được.
“…….” Thực là sẽ trừ sao ?
Tần Tấn Dương không đem kinh ngạc của Quan Nghị nhìn vào mắt, trầm
mặc như cũ. Trong đầu hắn lại hiện lên vẻ mặt u buồn vừa rồi của cô. Ai
biết được vừa rồi hắn rất muốn bước vào căn phòng đó, ôm chặt cô vào
lòng, mang ấm áp đến cho cô. Hắn còn muốn nói cho cô biết hắn đủ vững
chắc cho cô dựa vào.
Chỉ là. . . . . . Thời điểm còn chưa tới. . . . . .Hiện tại vẫn chưa phải lúc. . . .
“Cậu không đuổi theo sao?” Quan Nghị nghiêng người dựa vào tường, liếc nhìn Tần Tấn Dương trầm mặc bên cạnh.
Tần Tấn Dương nhìn đèn chỉ thị của thang máy, đến khi đèn thang máy
dừng lại tại số “1”, hắn lạnh nhạt nói “ Để cô ấy yên tĩnh một mình! Cô
ấy bây giờ cần yên tĩnh!”
“Két!” Quan Nghị nghe câu nói của Tần Tấn Dương có chút chấn động,
không dám tin vào tai mình. Bắt đầu từ lúc nào Tần đại tổng tài biết
thông cảm với người khác vậy? Có phải hay không khi yêu một người, bản
thân sẽ vì họ mà thay đổi? Nhưng mà không thể chối cãi, việc thay đổi
này thực sự không tệ.
Trầm muộn xoay người, Tần Tấn Dương lẳng lặng đi về phòng làm việc của mình. Để mặc Quan Nghị đang sững sờ tại chỗ, nhẹ nhàng nói “ Gần đây
cậu có vẻ càng ngày càng rảnh rỗi nhỉ? Sao nào? Nếu cậu hẳn rảnh rỗi như thế…..”
“Im nào! Tôi rất bận…. công việc của tôi….. Tôi đi đây” Quan Nghị vội vàng lắc đầu thuận tiện chuồn đi.