Cuối cùng, đi dọc theo con đường đó cũng đã về tới nhà.
Cô đứng nguyên tại chỗ, xoay người mỉm cười với tên biến thái đi phía
sau:" Tổng giám đốc Tần, tôi đã về tới nhà. Không biết anh có thể quay
về được chưa?"
" À! Đúng rồi, anh có cần tiền xu không? Có cần tôi cho anh mượn mấy
đồng không?" Dù là lúc nào đi chăng nữa cô cũng không quên châm biếm
anh.
Tần Tấn Dương nhún vai một cái, hất mặt như trẻ con:" Không cần. Cùng lắm là tôi gọi Quan Nghị tới đón!"
Quả nhiên là người có tiền! Nhìn xem! Nhìn xem! Dù thế nào cũng có xe
đưa xe đón. Đồng Thiên Ái, người đàn ông trước mặt mày tuyệt đối không
phải là người cùng đẳng cấp với mày.
Không biết phải làm sao nữa, đối với thực tế bày ra ngay trước mắt, cô không khỏi cảm thấy có chút mất mác.
"..." Tần Tấn Dương quay đầu lại, nhìn thấy cô cúi đầu, bộ dáng trầm mặc, không nói gì.
Cô thì sao? Vừa nãy còn đang rất hứng thú mà ngay lập tức lại buồn bực
không vui? Sao lại có thể thay đổi nhanh như chong chóng vậy cơ chứ! Cơ
bản là không muốn anh hiểu được chăng!
" Mau lên đi! Vửa nãy em ngủ gật trên xe đó, về nhà tắm rồi ngủ 1 giấc thật ngon đi!"
Giọng nói của anh, thật gần với cô.
Đồng Thiên Ái ngẩng đầu lên, thấy gương mặt tuấn tú của anh tràn ngập sự quan tâm. Không biết Tần Tấn Dương tới bên cạnh cô từ lúc nào mà đang
cúi đầu nhìn cô.
" Tôi biết rồi, không cần anh phải nhắc! Giờ này ai chẳng buồn ngủ!"
Trong lòng cô tuy có chút rung động nhưng lại nói ra những lời không
thật lòng.
Đối phó với kiểu " vui buồn thất thường' này, giám đốc phong tình cũng
nên thông mình thêm 1 chút, nên lựa chọn sự tỉnh táo mà đối đãi với bé
con. Bổ sung thêm chút, này, bỏ đi mấy phần của các cô nàng mê trai!
Cô nhìn anh, nở nụ cười 3 chấm, trấn định xoay người, đi về phía khu trung cư.
" Thiên Ái!" Tần Tấn Dương bỗng nhiên gọi to.
Đồng Thiên Ái không quay đầu lại, bước nhanh hơn, quyết tâm không thèm để ý tới lời nói của anh.
Con nhím nhỏ này thật ghê gớm!
" Tôi gọi em..... Em không nghe thấy à...?" Anh bước một bước dài lên,
đưa tay giữ lấy tay cô, lại một lần nữa ôm trọn cô trong lòng mình.
Đột nhiên, anh muốn ôm cô. Cảm giác đó thật mãnh liệt, như là muốn ăn cô vậy.
Đồng Thiên Ái không thể tiếp tục giả bộ lạnh lùng, cô bắt đầu phản
kháng:" Cái tên biến thái chết tiệt này, sao lần nào anh cũng chỉ xài
một chiêu này thế hả! Buông tôi ra mau. Anh không hiểu được tiếng người
sao?"
Nơi này là khu trung cư, bị nhiều người thấy sẽ không hay! Anh ta không
biết giữ tiết lễ trước mặt mọi người sao? Đúng là giám đốc lắm tiền có
khác, liền tập tính cũng Tây Dương hóa!( cái chỗ này e không hiểu)
Ôm ôm ấp ấp anh ta thật không biết xấu hổ!
" Em đừng lôn xộn! Tôi chỉ ôm một phút thôi!" Tần Tấn Dương tựa đầu vào cổ cô nói.
Ngửi mùi hương trên tóc cô, thì thào nói:" Ngày mai tôi bay sang Canada, một tuần nữa mới có thể gặp em. Hôm nay cho tôi ôm một chút thôi, nếu
không tôi sẽ điên mất!"
Quả nhiên, sau khi nghe xong, sự giãy giụa của cô có xu hướng ngừng lại.
Lại một lần nữa run động, thật sự là đã mềm lòng rồi.... Sẽ không có một người phụ nữ nào có thể cự tuyệt lời đề nghị của anh, càng không có
được sự dịu dàng này.
Nhưng, cô cũng không phải là những tình nhân trước kia của anh!
" Chuyện anh phát điên thì liên quan gì tới tôi?" Đồng Thiên Ái hét lên, " Tốt nhất anh nên điên đi, tới bệnh viện tâm thần đi. Về sau đừng tới
làm phiền tôi nữa."
Tiếng thở dài rất nhẹ, hàm chứa cảm giác bất đắc dĩ.
Tần Tấn Dương rốt cục cũng nới lỏng vòng tay, nhìn cô:" Lời này của em
làm tôi thấy vô cùng khó chịu. Nên tôi sẽ trừng phạt em một cái."
" Anh nghĩ cái gì đấy?" Cô cảm thấy có gì đó nguy hiểm...
Vừa mới dứt lời, Tần Tấn Dương chợt chúi đầu, hôn lên môi cô. Nụ hôn dịu dàng triền miên, có trời mới biết, anh khát vọng từ lâu là muốn hôn cô
tới mức nào.
Trừng phạt à, đó chỉ là 1 cái cớ mà thôi! Vì hành động của mình, anh phải tìm một lí do thật danh chính ngôn thuận!
"...." Bị anh hôn, cô có chút choáng vang, đầu óc bỗng trở nên trống rỗng...
Đôi mắt có chút mê ly kia chợt trợn to. Trong một nháy mắt, cô dùng toàn bộ sức mình, hung hăng đẩy Tần Tấn Dương sang sang một bên.
Bởi vì, cô nhìn thấy một người đang đứng nghiêm trang ở phía trước ------- Tiêu Bạch Minh.
Tần Tấn Dương kinh ngạc vì sức lực trong chốc lát kia của cô. Nhưng khi
anh nhìn vào mắt cô. thấy cô đang chăm chú nhìn về phía sau lưng mình
thì trực giác đã chuyển ra phía sau, cặp mắt ẩn chứa sự tức giận.
Dường như cố ý, anh đưa tay ôm lấy bả vai Đồng Thiên Ái, công khai biểu thị quyền sở hữu của mình.
Mà ánh mắt của anh, bắn thẳng về phía Tiêu Bạch Minh.
" Ang buông tôi ra! Nhanh lên! Anh Bạch Minh hiểu lầm bây giờ." Đồng
Thiên Ái gấp gáp, dùng sức mà tay mà đem tay anh đang để trên vai mình
đẩy ra.
Trời a! Làm sao bây giờ! Trường hợp này, sao lại có thể xuất hiện cơ chứ?
Nay, cô nên mua miếng đậu phụ để đạp đầu chết mới đúng! Trường hợp này...!
Thậm chí, anh Bạch Minh có thể đã nhìn thấy cảnh cô cùng gã biến thái
này hôn nhau, bảo cô phải đối mặt với anh ấy thế nào đây? Nghĩ đi nghĩ
lại, trong đáy lòng cô tỏa ra sự áy này vô cùng.
Tiêu Bạch Minh đứng lẳng lặng tại chỗ, nhìn hai người lôi lôi kéo kéo.
Trong ánh mắt, sự tức giận đã biến mất, trong lòng đột nhiên xuất hiện
sự ưu thương.
Chắc là bị chấn hám, trong lòng cảm thấy chút mất mác.
Thiên Ái, chưa bao giờ biểu hiện như thế trước mặt anh.
Cô vĩnh viễn chỉ biết nghe lời, lâu cũng làm cho anh sinh ra ảo giác. Thật ra có hay không, thì đều tốt cả.
Tại sao mỗi lần đụng tới Tần Tấn Dương, cô ấy liền thay đổi tới mức tinh thần phấn chấn, không còn là cô bé rụt rè kia. Giống như bình thường
khi cô bé ấy vui cười, nghịch ngợm.
Tiêu Bạch Minh. chẳng lẽ mày tình nguyện đứng một bên à....
"..." Không như thế được, người đàn ông này sẽ không mang tới hạnh phúc cho Thiên Ái được.
Sau khi trấn tĩnh lại, rốt cục anh ta cũng bước tới chỗ bọn họ.
Ngẩng đầu lên, nghênh đón ánh mắt dọa người kia. Mặc dù nội tâm hiểu rõ
rằng mình không thể đối đầu với anh ta, nhưng vẫn muốn tranh thủ cơ hội
duy nhất này...
Chỉ là, Đồng Thiên Ái...