Chết! Mất hết mặt mũi rồi còn đâu! Đồng Thiên Ái đưa tay che mặt, vội
vã muốn chạy khỏi nơi này. Trên đường lớn tự nhiên cô lại hét lên câu
nói như vậy nha! Trời đất! Đây quả thật là sỉ nhục lớn nhất đời này của
cô. Đồng Thiên Ái vội vàng xoay người, dợm bước bỏ chạy, ngay lập tức
cánh tay bị ai đó bắt được, cả người liền bị kéo lại. Quay đầu nhìn, lại nhìn thấy Tần Tấn Dương đang mỉm cười. Một người đàn ông dung nhan
tuấn lãng như hắn đứng trong đám đông huyên náo thế này có vẻ gì đó
không đúng cho lắm. Giống như thiên nga xinh đẹp giữa một đàn vịt vậy.
Trước mặt bao người, Tần Tấn Dương ôm cô vào trong lòng, hai cánh tay buộc chặt lấy thân người cô.
“Chết….” Đồng Thiên Ái cắn răng, bỏ qua tên gọi của hắn “Anh muốn thế
nào đây? Ở đây có rất nhiều người, anh buông tôi ra nhanh lên!”
“Đừng lộn xộn! Không muốn mất mặt, thì ở yên đó cho tôi!” Tần Tấn
Dương bên tai cô nhẹ nói. Đồng Thiên Ái quả nhiên không hề lộn xộn
nữa, thân thể cứng ngắc, mặc cho anh ôm. Tên biến thái chết tiệt không
biết hắn lại muốn làm gi đây? Tốt nhất hắn đừng có lợi dụng thời cơ ăn
đậu hũ của cô, nếu không lát nữa không xong với cô. Cô nhất định sẽ
không bỏ qua cho hắn.
Đám đông vẫn chưa tản đi, vẫn nhìn chăm chú vào hai người. Dường như mọi người đang chờ đợi có kịch hay phía sau, hoặc là muốn biết rõ ngọn
ngành là như thế nào, tóm lại thành phần tham gia cho nháo nhiệt tương
đối nhiều.
“Vợ yêu à! Anh sai rồi! Em đừng giân anh nữa! Lần sau anh không vậy
nữa!” Tần Tấn Dương đột nhiên áy náy, thành khẩn nói. Thanh âm của hắn không lớn nhưng đủ để mọi người xung quanh nghe được.
Đồng Thiên Ái buồn bực đứng yên tại chỗ, nghe được mấy câu này, đầu cô giống như bị ai đó lấy đá đập thật mạnh vào, trong nháy mắt hoàn toàn
trống không. Ngay cả năng lực suy tư cũng hạ xuống bằng ‘Không’ luôn
rồi.
Vợ yêu? Vợ yêu! Vợ yêu….
Giọng nói dịu dàng của Tần Tấn Dương lại tiếp tục vang lên “Vợ yêu!
Anh biết lỗi rồi! Anh từ nay về sau sẽ không dám nhìn người phụ nữ khác
nữa! Về sau trong mắt anh chỉ có một người là em thôi!”
Oanh ——
Cái gì vậy? Hắn đang nói cái gì vậy? Đồng Thiên Ái ái quát nhỏ “Tần Tấn Dương! Anh đang đùa trò gì thế này?”
“Nếu muốn an toàn rời đi nơi này thì chớ có lộn xộn, nói lung tung” giọng nói của hắn cũng thật nhỏ, nỉ non vào tai cô.
“Vợ à! Tha lỗi cho anh được không? Về sau anh không dám nữa! Anh cam
đoan với em!”. Giờ phút này ôm Đồng Thiên Ái trong lòng, Tần Tấn
Dương tựa như một người chồng đang năn nỉ xin lỗi cô vợ đáng yêu của
mình đang ăn dấm chua.
Trong đám người, rốt cuộc có người lên tiếng “Cô gái nhỏ! Tha lỗi cho
chồng mình đi thôi!”. Trong đám đông còn có người chê cười, liếc nhìn về phía bạn trai của mình, hờn dỗi nói “Thấy không! Người ta đều đã là vợ
chồng còn ngọt như mật vậy đó! Bắt đầu từ giờ, không cho phép anh nhìn
cô gái khác một lần nào cả!”
“Nửa lần thì sao nhỉ?” người bạn trai đùa giỡn, nói. Cô bạn gái nhỏ
nghênh ngang đưa tay nhéo lấy lỗ tai người bạn trai mình “Anh dám!”
Vài cô phụ nữ lớn tuổi tốt bụng khuyên “ Cô gái! Anh chồng này đối với
vợ mình rất tốt nha, lại còn đẹp trai nữa chứ! Không nên tiếp tục giận
dỗi nữa đâu!”
“Đúng thế!Đúng thế! Tha thứ đi thôi! Nhìn lén cô gái khác cũng không
phải là chuyện gỉ lớn!” Một ông chú tham gia náo nhiệt đáp lời.
Tần Tấn Dương cúi đầu nhìn Đồng Thiên Ái trong ngực, nở ra nụ cười động lòng người “Thôi mà! Vợ yêu tha lỗi cho anh đi!”
". . . . . ." Đồng Thiên Ái trợn to hai mắt nhìn hắn, quả thật không thể tin được mọi chuyện trước mắt. Chồng? Vợ? Bọn họ là vợ chồng sao? Đừng
có đùa nha! Những người xung quanh này không có mắt hay sao? Hay là thị
lực bọn họ có vấn đề! Bọn họ giống vợ chồng chỗ nào chứ! Từ đầu đến
chân, không có bất cứ chỗ nào xứng đôi nha.
“Vợ à!” tên biến thái lại tiếp tục nỉ non. Tiếng ầm ỹ thiết tha lại vang lên từ bốn phía “Tha lỗi cho hắn đi! Tha lỗi! Đúng rồi! Tha lỗi đi!”
Tại trước mặt nhiều người như thế này, trên mặt Đồng Thiên Ái lại hiện lên đầy tơ hồng. Đối diện với ánh mắt của hắn, Đồng Thiên Ái phát
hiện khuôn mặt kia cực kỳ anh tuấn mê người. Cả bản thân cô từ từ, bất
tri bất giác đắm chìm trong đó.
“Tôi… tha lỗi… cho anh….” Giọng nói vô cùng nhẹ, nhẹ đến mức tựa như cô
đang lẩm bẩm với chính mình. Tiếng kêu gào vang lên khắp nơi, khoa
trương hơn còn có người vỗ tay chúc mừng. Đồng Thiên Ái ảo não, không
biết chính mình là cảm động với thỉnh cầu của Tần Tấn Dương hay là
buồn cười vì nguyên nhân bọn họ cãi nhau.
Tần Tấn Dương hướng mọi người cúi chào, rồi dắt tay cô ra khỏi đám
đông. Đồng Thiên Ái cúi gằm mặt xuống đất, không dám ngẩng đàu lên.
Trường hợp này sao mà cô có thể đối mặt được chứ! Tên biến thái ghẹ tởm! Ăn đậu hũ của cô rồi còn dám trước mặt mọi người công bố cô là ‘Vợ yêu’ của hắn nữa chứ!. Tên này quả nhiên là đồ mặt dày rồi còn thêm vô sỉ
nữa chứ.
Cuối cùng cũng thoát khỏi đám đông trên đường, đi đến khúc quanh, Đồng
Thiên Ái ra sức hất tay, gạt tay hắn ra khỏi tay mình. Tần Tấn Dương
cũng không tiếp tục năm lấy tay cô, nhìn bộ dáng cô buồn bực nhưng không cách nào phát tiết được, nhất thời trong lòng cảm thấy cô gái nhỏ này
rất là đáng yêu. Vừa rồi được gọi hai tiếng ‘Vợ yêu’ cảm giác thật tuyệt nha! Hiện tại hắn bắt đầu mong đợi đến ngày đem được cô về nhà, ngày
ngày được gọi cô hai tiếng ‘vợ yêu’.
"Đồng Thiên Ái! Em!” Tần Tấn Dương phát giác âm lượng của mình quá
cao, vội vàng hạ giọng xuống, tựa như ăn trộm, nhẹ nhàng thì thào “Em
lại muốn thế nào nữa?”. Hắn cúi nhìn khuôn mặt trong sáng phía dưới. Ánh mắt cô không hề có một tia tạp chất nào cả. Là như thế tinh khiết nhưng mơ hồ lại phảng phất chút cơ đơn. Tuy được cô giấu diếm rất kỹ càng
nhưng vẫn là bị anh phát hiện ra được.
“Lần trước…. Sự việc kia….” Tần Tấn Dương ho một tiếng ấp úng, không biết tiếp theo nên nói như thế nào.
Đồng Thiên Ái hồ nghi, ánh mắt quét về phía hắn, lại phát hiện vả mặt
hắn có chút ngưng trọng “Chuyên gì! Có chuyện gì anh nhanh nói đi! Tôi
ghét nhất kiểu đàn ông lề mề, dài dòng.”
“Chuyện lần trước ở hỏa oa điếm hi vọng em có thể tha thứ cho tôi!” Tần Tấn Dương nghe thấy cô nó từ ‘Ghét’ liền vội vàng đem lời trong lòng
một hơi nói ra ngoài.