“Không phải trò đùa. “ Tần Tấn Dương nhìn cô, ánh mắt rực
sáng, bộ dáng ôn nhu mềm mại lúc trước biến mất không dấu
vết, thay vào đó là dáng vẻ nghiêm trang.
Két! Không phải trò đùa! Đồng Thiên Ái “ nha” một tiếng, nhún
vai một cái, đối diện với hắn, tiệp tục vẻ trào phúng mà
nói
“Vậy chắc là vui quá Tần tổng bộc phát nói ra. Ý nghĩ này
của Tần tổng thật sự rất thú vị nha. Tần tổng dạo này không
có gì làm đâm ra nhàm chán sao? Đang yên đang lành tự dưng tìm
một cô nhi người người ghét bỏ như tôi đây làm Tần phu nhân.”
Tần Tấn Dương vẫn một bộ dáng nghiêm trang như trước, khuôn mặt
tuấn lãng, đôi môi mỏng bặm chặt, quanh thân hắn lúc này tản ra một loại khí phách. Đây chính là khí chất vương giả bẩm sinh
mà có.
Từ từ tiến lên mấy bước, thấy cô vì hành động này mà lui về
sau, Tần Tấn Dương dừng bước, không hề có ý định muốn tiến
lên. Bắt đầu từ bây giờ, hắn sẽ phối hợp với từng hành động
của cô gái này.Cách cô một khoảng không, Tần Tấn Dương sau kín
nói:
“Lời nói của tôi từng lời một không có nửa điểm đùa giỡn. Tôi biết em biết rõ điều này.”
Nhìn ngũ quan anh tuấn hoàn mỹ trước mặt, trong lòng Đồng Thiên Ái chợt nhớ lại thời điểm đêm hôm đó. Nhớ bàn tay kia cùng đôi
môi mỏng của hắn chu du khắp nơi trên người. Còn có từng nụ hôn của hắn
nhẹ nhàng rơi xuống thân thể cô. Hắn đã từng rất ôn nhu yêu thương cô.
Nhớ hắn đã dùng đôi tay rắn chắc cùng đôi môi mỏng mềm mại kia chu du khắp nơi trên thân thể cô. Từng nụ hôn như thế nào rơi
xuống người cô, nhớ hắn từng động tác một như thế nào yêu
thương cô.
Những hình ảnh ám muội đó hiện về khiến mặt Đồng Thiên Ái đỏ bừng lên. Aaaaaaaa! Thật muốn chết quá!.
Đồng Thiên Ái! Cô hôm nay ăn trúng gì vậy? Trước mặt tên biến
thái này, hết lần này đến lần khác nhớ đến mấy thứ đó.Từ
khi nào thì cô trở nên háo sắc tham tình vậy?
Theo bản năng, Đồng Thiên Ái khẽ liếm môi, trên đôi môi đỏ vẫn
lưu lại nhiệt độ của nụ hôn triền miên khi nãy. Hơi thở của
hắn cứ theo thế vương lại trên người cô tựa như dấu ấn của
chính hắn. Khiến cô xua đuổi thế nào cũng không hết.
Tần Tấn Dương nhìn thấy cử động kia của cô, trong cơ thể một
trận nóng bức lại xuất hiện. Ý nghĩ muốn hôn cô lần nữa bị
khơi dậy.
“Sao vậy? Sao không nói câu nào?”. Tần Tấn Dương cố gắng đè nén hơi thở tán loạn của chính mình, thâm trầm nói.
Đồng Thiên Ái căm giận nhìn hắn, bật thốt lên hai chữ :” không
nói”. Sau đó ngay lập tức xoay người, hướng cửa lớn đi tới.
Tần Tấn Dương dựa người trên tường, bàn tay để trong túi quần
tây, nhìn cô nhỏ giọng nói “ Đồng Thiên Ái, em chính là cô gái
nhát gan”.
Nhát gan? Hắn có ý đồ xấu! Tên biến thái đó điên rồi! Hơn nữa điên cũng không nhẹ đâu! Muốn đem hắn cách xa chính mình, cô
không thể ở chung một nơi với hắn. Nếu cứ tiếp tục ở chung,
chắc chắn tâm tình cô sẽ hoàn toàn bị hắn làm cho tê liệt.
Nghĩ thế, tốc độ của cô càng nhanh hơn, quả thật là muốn chạy nhanh ra khỏi đây.
Tần Tấn Dương nhìn thấy dáng vẻ hốt hoảng luống cuống của
Đồng Thiên Ái, hài lòng mỉm cười “ Em không phải tiểu quỷ nhát gan hay sao? Em chính là không dám thừa nhận. Em đang sợ ”
Buồn cười! Đây là hắn đang khiêu khích cô sao? Cho rằng cô sẽ
cùng hắn cãi vã sao? Không thèm nhìn Tần Tấn Dương lấy một
lần, nhịp bước vừa rồi chậm rãi giờ này vội hướng cửa trước bước đến. Tần Tấn Dương không nghĩ sẽ bỏ qua cho cô, đôi mắt
sáng nhìn cô như cũ, giọng nói sắc bén “ Đồng Thiên Ái! Em
chính là tiểu quỷ nhát gan. Bởi vì em sợ chính mình sẽ yêu
thương tôi, sợ mình sẽ giống những người phụ nữ khác không cách nào chống cự được sức hút từ tôi. Cho nên Đồng Thiên Ái em đối
với tôi không phải là không có có cảm giác gì, chính là em
không dám đối mặt với chuyện này!”
Đồng Thiên Ái lần nữa nghiêng đầu sang chỗ khác, trên mặt lúc
xanh lúc đỏ, nhưng ngay cả chính mình cũng không biết vì sao
lại như thế.
“Sợ? Tôi chưa bao giờ biết sợ. Đặc biết là với anh, tôi căn bản không hề sợ anh. Nói thêm cho anh biết, Tần tổng, tôi không phải là loại phụ nữ lúc nào cũng tâm tâm niệm niệm đối với anh.
Càng sẽ không bao giờ yêu anh.”
Kêu la ầm ĩ xong, Đồng Thiên Ái lúc này mới phát hiện ra mình
kích động có hơi quá mức. Cô làm sao thế này? Biết hắn cố ý
khiêu khích, sao lại tự mình chui đầu vào lưới. Phải cố gắng
giữ tỉnh táo mới được. Aaaaaaa! Không được! Không thể nào! Không thể để hắn dắt mũi dẫn đi. Nụ cười giữ vững trên môi, Đồng
Thiên Ái hỏi ngược lai:
“Sao vậy? Tần tổng hôm nay sao lại khác thường như thế? Tiếp
theo, không phải Tần tổng sẽ nói ngài thích tôi, đặc biệt hơn
sẽ nói yêu tôi chứ ?”
Nếu câu trả lời của hắn khẳng định như thế, vậy cô sẽ cười
đến chết mất. Trước đây hai người bọn họ chính là như nước
với lửa, lúc nào cũng đối chọi với nhau, thế nào mà chỉ
trong chớp mắt liền biến thành yêu. Bọn họ đang đóng kịch trên
truyền hình sao? Sao mà giống Lôi Nhân kịch tình vậy. Hắn đừng có đùa
nữa đi
Tần Tấn Dương lẳng lặng nhìn cô, không nói gì. Thời khắc này
mọi thứ cũng như thể ngừng trôi. Không khí trầm tĩnh, nhưng lại khiến người ta có cảm giác cách đó không xa, chính là sóng to
gió lớn. Là ai trước mở ra kia Trần Phong hộc tủ, kia thanh khóa ở trên
tay ai….
Tần Tấn Dương thở dài một hơi, ánh mắt không còn thâm thúy như trước, hắn cười nhạt một tiếng, tự giễu chính mình
“Đúng vậy! Tôi thế nào lại yêu thích con nhím nhỏ như em chứ? Em ngày
nào cũng nói chán ghét tôi! Nhìn thấy tôi đã muốn trốn chạy! Tôi không
biết phải làm thế nào mới ở chung một chỗ với em được. Điều này khiến
tôi rất phiền não”
“Nên là, Đồng Thiên Ái, hiện tại, tôi muốn nói cho em biết tôi thích em. Hơn nữa tôi đã từ thích trở thành yêu em luôn rồi”
Tiếng tim đập ——
Thình thịch… Thình thịch…. – tiếng tim đập
Cảm giác khó thở xuất hiệnkhông hề báo trước.Giống như bị ai đó dùng một khối đá lớn nện vào ngực khiến cả người hít thở không thông.
Tên biến thái đang nói gì vậy? Hắn thích con nhím nhỏ? Không biết làm
thế nào mới ở chung mới cô được. Hắn còn phiền não nữa chứ! Hắn không
phải lúc nào cụng tự đại cuồng vọng hay sao?
“Tôi thích em. Hơn nữa tôi đã từ thích trở thành yêu em luôn rồi” Hắn
thích ai? Hắn yêu ai? Là cô? Đồng Thiên Ái sao? Trải qua tất cả mọi
chuyện, biến thái đáng chết lại nói thích cô. Thậm chí là yêu cô. Làm ơn đi. Loại này dở như vậy kịch tình cũng quá ngoại hạng.
Hắn là một kẻ mưu kế đầy mình. Hắn chính là muốn chỉnh cô thật nặng đây
“Thế nào? Em hưng phấn hơi quá? Cũng đúng thôi. Toàn bộ phụ nữ trên thế
giới em là người đầu tiên tôi nói yêu thích”. Tần Tấn Dương nhìn nét
mặt cô, ung dung nhàn hạ nói.