Nước mắt Chân Chân chảy đầm đìa ướt đẫm cả khuôn mặt. Wagner một tay giúp cô lau lệ, một tay điều chỉnh vật cứng của mình, nhắm ngay hoa tâm, dùng sức vọt vào…
Chân Chân ngúc ngoắc đầu, oa oa kêu to: “Đau! Đau chết mất! Anh tránh ra! Đừng vào trong nữa! Hu hu hu… Tên khốn này! Anh là đại ác ma! Anh là tên lừa gạt!”
Wagner dùng sức càng thêm dùng sức. “Tên lừa gạt? Vì sao anh lại trở thành tên lừa gạt?” Anh nhìn chằm chằm vào đôi mắt sưng đỏ của cô. “Em nói rõ đi, anh lừa em cái gì?”
Trước nay phụ nữ mắng anh nhiều đếm không xuể, thay lòng đổi dạ có, vô lương tâm có, trên đầu chữ sắc có một cây đao, đảm bảo anh sẽ chết không toàn thây cũng có, tất tần tật đều có thể hạ bút thành văn, chỉ duy nhất “tên lừa đảo” là anh vẫn chưa nghe bao giờ. Anh không nghĩ mình là loại người hạ lưu phải đi lừa gạt phụ nữ, lại càng không phải loại người thấp kém vì muốn lên giường với phụ nữ mà đi lừa gạt.
*trên đầu chữ 色 (sắc) có bộ 刀 (đao), nghĩa là đao (kiếm) nên người Trung Quốc thường dùng câu “trên đầu chữ sắc có một cây đao” để ám chỉ việc tham sắc sẽ có ngày gặp hoạ
“Mới vừa rồi rõ ràng anh nói, anh… anh… anh sẽ làm chuyện khiến cả hai chúng ta đều vui vẻ. Tên khốn! Chuyện này mà là vui vẻ à?! Tôi đau đến chết đi được này!” Chân Chân tủi thân khóc rống lần nữa.
“Ồ…” Wagner sáng tỏ vuốt ve khuôn mặt cô. “Em đừng vội vã như vậy, muốn vui vẻ thì phải chờ thêm một lát! Bây giờ còn đang trong thời điểm tiến hành, muốn đạt đến cái yếu thì phải biết nhẫn nại và tuần tự làm theo quá trình, em thấy đúng chứ? Giờ em nhịn một chút, chờ lát nữa rất nhanh sẽ đến phần vui vẻ.” Có khi vui vẻ xong rồi, anh buông tha cô, cô còn không chịu nữa đó!
Phụ nữ mà… Bản tính chẳng phải đều thế à? Kiến thức của anh rộng rãi, đã kết giao với vô số người, sắc mặt phụ nữ anh cũng sớm rõ như lòng bàn tay rồi.
“Tôi sẽ không tin anh nữa đâu! Anh đi ra! Tôi không muốn cùng anh làm chuyện này nữa! Hừ! Tên lừa gạt!”
“Em nghĩ hiện tại em không muốn làm nữa là có thể dừng ư?” Tên lừa gạt… Tên lừa gạt… Mắng nhiều lần như vậy, có phải cô nghiện mắng anh rồi không?
Vả lại, lửa là do cô châm, làm sao cô nói dừng là dừng được? Biện pháp giải quyết duy nhất là cô nhanh chóng dùng cơ thể mình giúp anh tiêu ngay cơn hoả này, ngoài ra thì vô phương.
“Tôi nói không làm là không làm! Là tôi muốn dừng, anh mau buông tôi ra!” Tứ chi Chân Chân vẫn bất động nay lại kịch liệt phản kháng, đánh động bốn góc giường rung lên bần bật.
Wagner tức giận đem vật cứng hung hăng nhấn một phát làm nó vào sâu thêm chút nữa. “An phận đi, đừng mạnh miệng! Tóm lại vừa rồi em đã đáp ứng anh cùng làm, hiện tại đừng mong đổi ý.”
“Không cần! Anh… anh… anh… đừng vào nữa…” Chân Chân run rẩy hít một ngụm khí lạnh, đau đến nỗi hai hàm răng va lập cập vào nhau; tay chân tuy bị trói nhưng thân thể vẫn liều mình giẫy giụa, phản kháng hoặc không ngừng hoảng hốt xoay trái xoay phải. “Đau quá… Anh mau ra ngoài, mau mau ra ngoài đi!”
Tiếng rên khóc vô cùng thảm thiết.
“Không còn kịp rồi.” Wagner dùng hai cánh tay cường tráng của mình áp chế thân mình lộn xộn của cô, lại thẳng tiến xâm nhập, trực tiếp đem 1/2 vật cứng của mình chen vào trong cơ thể cô.
“Ối! Đau…” Chân Chân nước mắt một dòng lại một dòng tuôn như suối, đáy lòng càng thêm oán hận người đàn ông ác độc này. Anh dường như chỉ biết làm cô đau thôi! Đau quá! Hôm qua là chân, hôm nay là nơi bí mật của con gái, cô đều thét “không muốn” vô số lần thế rồi, anh cứ nhất nhất còn muốn bắt ép cô… Vì sao có thể xấu xa đến cỡ đó?!
Wagner hưng phấn bừng bừng, tức thì đem toàn bộ vật cứng nóng bỏng nhét hết vào nơi ấm áp của cô.
Chân Chân lại khóc thét đến tê tâm liệt phế, đứt từng khúc gan khúc ruột.
“Có thực đau đến vậy không?” Trước kia không phải là anh chưa chạm vào xử nữ, ở trên giường người ta cũng đâu có phản ứng thái quá cỡ này, nhiều lắm chỉ là than nhỏ một hồi rồi thôi. Riêng cô, Kiều Chân, thì khóc đến trời long đất lở! Bình thường phụ nữ leo được lên giường của anh cười trộm còn không kịp, làm sao cô nhóc này có thể sướt mướt, chống đối tới cùng? Đúng là chỉ có cô mới có thể rũ rượi kiểu như cả nhà có tang thế!
*xử nữ: cô gái còn trinh, chưa từng sex bao giờ
Lúc ông nội cô chết, hình như anh thấy cô cũng chưa khóc thảm thiết tới độ này…
Vừa có tiền vừa có thế, bề ngoài lại đẹp trai quyến rũ, đàn ông như trên luôn luôn không bao giờ thiếu phụ nữ vây quanh.
Wagner từng chơi qua không ít phụ nữ, ngôi sao, người mẫu, tiểu thư nhà giàu, thậm chí vụng trộm với cả vài ả đàn bà đã có chồng.
Mỗi người phụ nữ dường như đều lấy chuyện leo lên giường anh thành trò vẻ vang, ngay cả xử nữ có đau thì từ đầu đến cuối cũng nào dám la to, chọc anh tức giận.
Wagner mỗi lần lên giường cùng phụ nữ đều gắng nhanh phát tiết chính mình, chưa từng làm nhiều lần, dù làm cũng không vượt quá 3 phút. Anh là một người đàn ông tự cao tự đại, cho tới bây giờ đều chưa khi nào bận tâm đến cảm thụ của phụ nữ, chỉ biết ích kỷ lấy mình làm trung tâm. Mà chính tính tình nóng nảy, xúc động này của anh luôn làm xử nữ chưa trải mùi đời không đủ đạt đến độ trơn.
Nhưng đau mặc kệ, phụ nữ sẽ tuyệt không biểu lộ ra ngoài, dùng hết khả năng của họ cùng anh đón ý, hùa theo anh trên giường, lấy lòng anh, giả vờ bộ dạng cực kỳ hưởng thụ, hi vọng anh đừng ghét mình, hay may mắn hơn nữa là có chút thích, yêu thương họ.
Những người phụ nữ đó toàn bộ đều có mục đích mà tìm tới anh hết, mới gắng “tạm nhẫn vì đại cuộc” đối diện với anh. Thế nhưng Chân Chân hoàn toàn chẳng có mục đích gì cả, phản ứng của cô đều là những phản ứng tự nhiên nhất, chân thực nhất. Chỉ vì Wagner chưa hiểu rõ ngọn nguồn, còn tưởng rằng cô quá mức yếu đuối, cố ý phóng đại sự việc.
Chân Chân nghe anh hỏi, đột nhiên phát giận, tím mặt thét: “Anh đi ra ngoài, đi ra ngoài ngay! Đừng có lại gần tôi nữa!” Cô đau đến sắp chết rồi đây, anh chẳng những không thông cảm, thương xót cho cô một tẹo, ngược lại còn hoài nghi cô? Việc này hỏi sao không làm cô phẫn nộ?
Một cách kỳ lạ, Wagner rút mình ra ngoài thật. Chân Chân vừa mới thả lỏng thần trí và thở phào một cái thì bất ngờ anh lại hung hăng đem vật cứng của mình xỏ xuyên qua cô lần nữa.
“Đồ khốn! Đồ đểu!” Chỉ cần anh thâm nhập vào cơ thể cô bao nhiêu lần, Chân Chân sẽ mắng anh bấy nhiêu lần.
Thâm nhập 40, 50 cái, cô liền mắng anh 40, 50 tiếng.
Ngặt nỗi càng về sau, cổ họng cô càng khàn, khí lực đều bốc hơi sạch sẽ, rốt cuộc mắng không thành tiếng nữa, chỉ có thể theo động tác thâm nhập mãnh liệt của anh mà phát ra những tiếng ậm ừ mơ hồ, nhỏ nhẹ ngâm nga.
Wagner phủ trên cơ thể cô, một bên thẳng tiến, một bên tự điều chỉnh hô hấp của mình.
Nơi riêng tư của cô sau sự thâm nhập của anh liền ri rỉ trào ra dòng máu đỏ tươi chói mắt. Theo thời gian, máu chảy xuôi theo hai mé đùi dần dần hoà lẫn với chất dịch trong suốt. Màu trong suốt của dịch cùng màu máu đỏ sẫm bắn tung toé trên tấm đệm màu vàng nhạt, dấu vết loang lổ ấy càng chứng minh rõ tình hình chiến đấu thảm thiết và kịch liệt hiện tại.
Miệng Chân Chân cứ ừ ừ a a không ngớt, thân mình cũng không cứng ngắc như lúc ban đầu bị anh đè nữa. Sau khi bị chà đạp hơn 20 phút, cơ thể cô giống như là đã chết rồi vậy, không hề nhúc nhích, mặc kệ anh đùa bỡn.
Kinh nghiệm giường chiếu của Wagner vô cùng phong phú, lập tức anh nhìn ra cô không phải đang đau đớn nữa, mà là bị một loại khoái cảm khác thay thế. Vì vậy, anh tức khắc gia tăng tốc độ thâm nhập, đồng thời cởi bỏ dây lưng, vải vụn, buông tha cho tứ chi của cô.
Tứ chi được thả, đáng lẽ Chân Chân nên tiếp tục dùng hết sức đánh anh, đuổi ngay anh đi, song giờ phút này cô chỉ có thể chết gục nằm trên giường, chân tay mặc dù đã tự do nhưng chúng lại mềm nhũn thả xuôi theo hai bên thân, hai chân quấn quanh thắt lưng anh, để anh tận tình phát tiết trên người mình.
Còn Wagner, anh chỉ cảm thấy hoa kính của cô đang rất mê hoặc cắn nuốt vật cứng của anh, mỗi lần ma sát đều hết sức đâm xuống đỉnh, gây cho anh khoái cảm tê dại không gì sánh bằng, làm anh không khỏi thèm thuồng mà điên cuồng tăng thêm gia tốc.
Lại qua hơn 10 phút nữa, người anh đầm đìa mồ hôi sung sướng thoả mãn đạt đến đỉnh cao trào.
Sau khi rút ra khỏi cơ thể cô, anh liền đi vào phòng tắm rửa ráy.
Thật ngạc nhiên, một cao thủ giường chiếu như anh mà trong thời gian ngắn trên có thể đạt được cao trào thoả mãn tới cỡ đó, đây là lần đầu tiên việc này xảy ra trong cuộc đời anh.
Tắm rửa xong, anh ra khỏi phòng tắm, thấy Chân Chân vẫn duy trì cái bộ dạng vất vưởng y hệt đã chết rồi lúc nãy, tuyệt không thay đổi dù chỉ là một chi tiết nhỏ nào.
Lòng anh không khỏi thầm nghĩ: có phải mình đã tàn nhẫn với cô ấy quá rồi không? Liệu có tính là hành vi cường bạo?
Mặc dù trên thực tế anh có hỏi ý kiến cô trước, được sự cho phép mới chạm vào cô, nhưng mà thái độ nóng nảy vừa rồi của anh có vẻ không đàng hoàng gì cho lắm.
Quả thực anh là một con đại sói xám đáng xấu hổ, lợi dụng sự ngây thơ thuần khiết của cô, xấu xa dụ dỗ một con thỏ nhỏ đáng thương không hiểu thế sự như cô làm chuyện đồi bại, dù không hẳn là do anh bắt buộc, tuy nhiên so với cưỡng ép thì cũng chẳng khác nhau là mấy.
Anh đến bên mép giường, muốn xem biểu cảm lúc này trên khuôn mặt cô…
Cô thiếp đi mất rồi!
Cô ngủ say trông giống hệt một đứa nhỏ, môi chúm chím còn khe khẽ hô hấp, nhẹ nhàng tràn ra hơi thở tinh khiết có quy luật. Mà thật ra, cô chính là một đứa nhỏ còn gì. Mới 17, 18 tuổi, quãng thời gian tuổi trẻ tốt đẹp và xán lạn nhất trong cuộc đời, anh lại giống như con dã thú tệ hại đói bụng ăn quàng, chiếm lấy cơ thể non nớt của cô.
Quan sát trên da thịt cô còn lưu rất nhiều vết xanh tím cùng tứ chi hằn rõ vệt dây trói sưng đỏ, cả trên sàn nhà cũng vương vãi vô số mảnh vụn quần áo bị anh xé nát, không còn khả năng mặc lại, anh đột nhiên… muốn làm gì đó bù đắp lại cho cô.
Nên làm gì đây? Quần áo của cô đều bị anh xé vụn hết rồi, chắc là anh nên mua cho cô bộ quần áo mới nhỉ?
Wagner bước ra khỏi cửa Huyền Nhật, lướt ánh mắt qua các gian hàng quần áo trên phố. Anh vào một cửa hàng chuyên bán quần áo nữ, lựa một bộ váy liền cùng một bộ nội y trắng thuần khiết cho cô.
Váy màu hồng cánh sen, ngực trễ, không tay, quanh hông có thắt một cái nơ đen huyền hình con bướm duyên dáng, trên nền váy còn điểm rất nhiều hoạ tiết đặc sắc, viền váy thả một lớp ren khoảng 10 cm càng làm tăng nét mềm mại. Chiếc váy đúng mode dành cho giới trẻ hiện nay, căng tràn sức sống cộng thêm chút gợi cảm của con gái.
Lúc tính tiền, người bán hàng luôn miệng liến thoắng hỏi: “Thưa anh, đây là anh muốn tặng bạn gái ư? Anh rất có mắt nhìn đấy! Chiếc váy này mới nhập hàng hôm nay, hoạ tiết mặt trước toàn bộ đều khâu thủ công, chẳng những giá trị xa xỉ, số lượng còn rất hiếm… Anh chắc chắn rất yêu bạn gái nhỉ?”
Wagner từ đầu đến cuối không đáp một lời, tính tiền xong liền cầm lấy túi quần áo rời đi. Mới bước ra khỏi cửa hàng, anh dừng lại.
Trước cửa, 20, 30 tên lực lưỡng vây quanh, toàn bộ đều đằng đằng sát khí. Liếc mắt một cái, anh liền biết chúng là lũ đầu đường xó chợ.
Thấy vậy, anh không khỏi cảm thán. Đám người này có nghị lực thật phi thường!
Giữa cái thời tiết nóng chảy mỡ này, ở trong phòng máy lạnh một bên thưởng thức chương trình TV thú vị, một bên ăn kem ngon lành có bao nhiêu sung sướng? Tội gì phải bỏ cuộc sống thoải mái như thế, lao đầu ra ngoài đường cho mặt trời phơi nắng để lùng sục, truy đuổi anh, khiến bọn họ chật vật và cả anh đều mệt mỏi?
Một gã mặc áo sơ-mi màu gỉ sét từ trong đám người bước ra, nói: “Mày đã bị tụi tao bao vây rồi, tao khuyên mày đừng nên chống cự vô ích nữa. Như vậy đều tốt cho tất cả mọi người.”
Giọng nói lạnh lùng của Wagner đáp trả: “Phải không? Tao chẳng hiểu mày nói tốt chỗ nào.”
“Tụi tao đã hao tổn biết bao thời gian cùng sức lực để tìm mày! Hôm nay vô luận thế nào đều phải đem mày lôi về tổng đàn để lão đại chúng tao xử lý!” Gã mặc áo sơ-mi màu gỉ sét kia thoạt nhìn có vẻ là tên cầm đầu của 20, 30 tên còn lại ở đây, lúc hắn đang nói những lời này thì mấy tên kia đều đồng loạt phụ hoạ theo.
Wagner nhàm chán lắc lắc đầu. “Muốn bắt sống tao thì không phải chỉ bằng cái miệng là có thể bắt được, còn phải xem xem tụi mày có bản lĩnh đến đâu.” Chỉ dựa vào 20, 30 tên tạp nham như chúng lại lớn gan đòi bắt anh? Vậy thì chúng đã đánh giá chính mình quá cao cũng như đánh giá anh quá thấp rồi!
Tên cầm đầu thấy Wagner một chút đều không có ý định đưa tay chịu trói, điên tiết muốn quặt tay anh về sau.
Kỳ thực Wagner sớm đã chán ghét kiểu đuổi đuổi bắt bắt, ngày qua ngày cứ phải trốn tránh thế này, thật mệt mỏi! Vậy nên vào lúc đối phương sắp bắt được tay mình thì anh đột nhiên cất tiếng: “Oan có đầu, nợ có chủ, dù tụi mày có bắt sống tao thì cũng chẳng bắt trúng người tụi mày đang tìm.”
Đối phương nghe vậy bèn sửng sốt dừng thế tấn công.
“Kẻ làm tổn thất ba tỷ của tụi mày không phải tao mà là một người khác hoàn toàn. Tụi mày muốn tìm người tính sổ thì cũng nên thăm dò tình hình trước một chút đi chứ. Đừng để bắt lầm đối tượng, cuối cùng hoá thành công cốc hết.” Mọi việc đều có chừng mực của nó, người vô tội là anh đã phải chịu đựng lâu như vậy, cũng nên đến lúc được giải oan rồi chứ, đâu thể nào cả đời vác tội danh trên lưng suốt?
Anh một chút cũng không ngại tiết lộ cho bọn chúng nơi ở lẫn phương thức liên lạc hiện tại của Nelson, để bọn chúng thay anh diệt luôn kẻ tai hoạ kia!
Người đàn ông mặc áo sơ-mi màu gỉ sét nghe lời Wagner nói, không chỉ chẳng có chút kinh ngạc, ngược lại còn cười ha hả: “Ha ha ha! Thất điện hạ, đương nhiên chúng tôi biết người gây tổn thất ba tỷ lẫn chủ mưu giết phó thủ lĩnh của chúng tôi không phải ngài, mà là người lục điện hạ, anh trai sinh đôi của ngài, hoàng tử Nelson. Tuy nhiên anh trai ngài hiện tại đã trở lại đất nước của các ngài, chúng tôi đâu có ngu đến độ tự chui đầu vào lưới, dẫn xác đến địa bàn của các ngài. Thế nên chúng tôi đành phải tìm tới ngài, mời ngài thay anh trai bồi thường tổn thất cho chúng tôi, đồng thời giải quyết nốt vụ phó thủ lĩnh bị sát hại.”
“Tụi mày… Đồ không biết lý lẽ! Biết rõ chuyện này không liên quan gì tới tao, vì sao còn cứ quấn lấy tao không buông, kiên quyết kéo tao xuống nước?”
“Cũng chỉ có thể trách số mày xui xẻo, có người anh trai quá tốt, mà mày lại chính là em của thằng anh trai đó.”
Gân xanh trên trán Wagner nổi phồng, đập thình thịch kinh hoàng, đáy lòng không khỏi nguyền rủa tên Nelson khốn nạn kia lần thứ 101. Đều do tên đó gây hoạ, đều do tên đó tạo nghiệt, nhưng vì sao quả đắng cuối cùng đều phải do anh hứng chịu? Anh đã trêu chọc ai? Cá một miếng cũng chưa được ăn mà ngược lại chính anh đã biến thành thịt rữa rồi!
Mắt thấy đối phương muốn động thủ, Wagner nhanh chóng dùng lời chặn lại: “Đợi chút! Tao thấy tụi mày với anh trai tao nhất định có gì đó hiểu lầm. Anh tao làm tụi mày mất ba tỷ lợi nhuận không phải là giả, nhưng anh ta là người có chừng mực. Anh ta tuyệt đối không có khả năng là kẻ chủ mưu giết phó thủ lĩnh của tụi mày!” Anh trai anh dĩ nhiên anh hiểu rõ nhất, hơn nữa, lần trước anh cũng đã nói chuyện qua điện thoại với Nelson rồi, chính tai anh nghe anh ta cam đoan mà.
“Có hiểu lầm hay không, chờ mày tới tổng đàn của tụi tao rồi nói sau. Theo tụi tao đi tìm lão đại giải thích mau!” Người đàn ông mặc áo sơ-mi màu gỉ sét vừa nói đồng thời lại vừa vươn tay muốn bẻ quặt tay anh.
Đám người này rõ ràng đều là lũ dã nhân, chẳng hề biết phân biệt phải trái. Bọn họ không phân rõ phải trái, Wagner anh cũng chẳng còn lý lẽ gì nói chuyện nổi với họ.
Đối với lũ người cố tình gây sự, khí thế hùng hổ hăm doạ này, anh ngồi chờ chết chính là ngu! Bọn họ muốn bắt anh, anh sẽ ngoan ngoãn để bọn họ bắt à? Đương nhiên là chỉ còn cách dùng nắm đấm giải quyết vấn đề.
Wagner không chút chậm trễ vung túi plastic chứa váy áo và nội y cầm trên tay vào mặt đối phương, biến nó thành vũ khí, lúc đối phương đang nghiêng đầu tránh né thì đá vào bụng hắn một cú. Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi liên tiếp lặp lại chiêu tung hoả mù bằng túi plastic trên, anh đã đánh lui 4, 5 tên hão huyền định tóm lấy mình.
Anh tham chiến mà không suy tính, thầm nghĩ mau tốc chiến tốc thắng.
Lúc mới bắt đầu, anh còn cố gắng hết sức che chở túi plastic trong tay, nắm thật chặt quai túi ngừa nó rơi xuống đất, dù sao đó cũng là quà chuộc lỗi anh tự tay chọn và mua cho Chân Chân, anh thật sự rất muốn xem cô mặc vào sẽ trông như thế nào.
Nhưng mà trải qua cuộc giằng co cam go, túi đồ cuối cùng cũng chẳng thể bảo trụ, rời khỏi tay anh rơi xuống đất. Dù sao cũng chẳng phải thứ vô giá hiếm lạ, rớt coi như xong, anh chẳng dại mà quay đầu lại nhặt.
Wagner cũng chẳng lo lắng mình sẽ bị bắt. Xử lý bọn lâu la này chỉ là vấn đề sớm hay muộn. Anh nhớ lầm mình cũng từng 1 chọi khoảng 20, 30 người kiểu này, vào ngày nào đó của mấy tuần trước, khi ấy anh tốn gần 10 phút mới đem đám binh tôm lính cua đó đánh bại toàn bộ, lần này so với lần trước nhiều người hơn một chút, sợ ít nhất phải mất 15 phút trở lên.
Mà những người đó chỉ muốn bắt sống anh, không hề muốn lấy mạng anh, chẳng những không khoe đại pháo, bazooka ra doạ người, tạo khí tạo thế mà ngay cả giơ súng cũng không có một ai, nhiều nhất chỉ rút ra dao găm tuỳ thân quơ loạn trước mặt anh, diễn sao cho có vẻ giống một cuộc truy đuổi mà thôi.
Chính điểm may mắn kỳ lạ này càng khiến Wagner tiết kiệm nhiều thời gian và sức lực, quả nhiên, chỉ gần 15 phút sau, anh đã đem toàn bộ lũ lâu la đánh cho tơi bời hoa lá.
Phá xong vòng vây, cơ thể anh cũng chẳng phải hoàn toàn không tổn hại gì, trên mặt, trên cánh tay đều bị cắt vài vết dao, nhưng hên là chưa đến nỗi nghiêm trọng lắm.
Anh vội chạy trở về Huyền Nhật, ở đại sảnh lầu một ngăn một tên nhân viên lại, bảo: “Tìm một bộ quần áo và nội y nữ đem tới tầng hầm cho tôi.”
Trở lại tầng hầm, Chân Chân đã tỉnh từ bao giờ, quanh thân bọc chăn kín mít, ngơ ngác ngồi trên giường. Cô vừa thấy anh tiến vào, ban đầu theo bản năng mà sợ hãi run lẩy bẩy, sau đó lại phát hiện trên mặt anh có vết thương, liền hốt hoảng hô toáng: “Trời ạ! Anh! Mặt của anh… Anh lại ra ngoài à? Có phải lại… gặp đám người hôm qua không?”
Wagner qua loa kiểm tra vết thương, nói giọng thản nhiên: “Không, lũ hôm nay anh gặp bên ngoài không phải lũ ở quán lẩu hôm qua.”
“Không phải á?!” Chân Chân hồ đồ. “Ý anh là gì? Chẳng lẽ… những kẻ hiện tại đang đuổi giết anh không phải chỉ có một?”
Wagner lấy một chiếc khăn mặt trong phòng tắm, thấm ướt nước, khẽ lau miệng vết thương của mình. “Lũ hôm nay anh gặp chỉ muốn bắt sống anh, còn lũ hôm qua thì muốn lấy luôn cả mạng anh, cho nên chúng nó vừa thấy anh mới liền rút súng, không thèm nhìn trước ngó sau, dồn anh vào chỗ chết, cũng chẳng để tâm mình có giết nhầm người vô tội hay không. Ông nội em chính vì như vậy mới bị liên luỵ, chết một cách oan uổng.”
Chân Chân vội đoạt lấy khăn mặt trên tay anh, chủ động giúp anh lau sơ miệng vết thương. Thấy anh bị thương thế này, cô đã quên béng mất mới vài giờ trước anh còn rất thô bạo làm chuyện xấu với mình, cũng quên luôn anh là tên cầm thú tới cỡ nào!
“Anh này, rốt cuộc anh đã làm cái gì vậy? Vì sao lại đắc tội với nhiều người thế chứ? Vì sao lại có nhiều người nhắm vào anh thế chứ?”
“Anh cũng rất muốn biết đây!”
“Anh… không biết?” Không thể nào?!
Anh chán nản liếc mắt nhìn cô. “Em còn nhớ lúc anh ở quán ăn lẩu hôm qua, trên TV đang truyền hình trực tiếp tin tức lễ đính hôn của con trai Quốc Vương không?”
“À, nhớ! Em nhớ vị hoàng tử kia trông giống anh như đúc, như hai giọt nước vậy á!” Đúng là chuyện quái lạ và trùng hợp nhất cô từng biết.
“Bởi vì tên đó chính là anh sáu của anh, tụi anh là anh em sinh đôi, sao có thể không giống được? Anh bị bọn đầu trâu mặt ngựa ngoài kia đuổi giết cũng đều nhờ hồng phúc của anh ta!” Lần đầu tiên, Wagner thừa nhận với một cô gái thân phận và hoàn cảnh của mình. Xưa nay anh luôn là người việc mình mình làm, chẳng ưa giải thích gì với ai, nhưng không hiểu sao lần này, anh thực sự rất muốn nói cho cô biết, không muốn coi cô như người ngoài, cũng không muốn giấu giếm cô nữa.
Có phải nguyên nhân là vì… cô đã trở thành người phụ nữ của anh rồi không? Điểm ấy anh cũng chẳng rõ lắm.
“Anh sáu của anh? Nhưng anh ta là hoàng tử mà! Anh… anh… anh có một anh trai là hoàng tử?! Vậy nghĩa là…” Chân Chân kinh hoàng nuốt nước bọt ừng ực. “Anh cũng là hoàng tử?!”
“Chính xác.”
“A a a a a a a a a a…!” Tức khắc, cô gào thét rầm trời.
Wagner nghe cô âm thanh “thánh thót” của cô, mày nhăn tít, biểu tình vặn vẹo.
“Anh là hoàng tử thật?” Chân Chân không dám tin hỏi lại lần nữa.
“Không thể giả được.”
Hai tay Chân Chân ôm ngực mình. “Thượng Đế ơi! Không thể ngờ con lại có ngày gặp được một vị hoàng tử bằng xương bằng thịt, hàng thật giá thật!” Đây có phải là mơ không? Trái tim bé nhỏ của cô dường như trong phút chốc không tiếp nhận nổi tin tức chấn động này, đồng loạt bãi công.
Wagner từ trên mặt nhìn dọc xuống hai tay đang bao lấy ngực của cô. Tấm chăn quấn quanh người mỏng như tờ giấy, hoàn toàn chẳng che giấu được cái gì, ngược lại cảnh xuân như ẩn như hiện càng tăng thêm nét dụ hoặc. Lại nhìn xuống cổ tay và mắt cá chân, dấu vết sưng đỏ do bị dây trói vẫn hằn như cũ, lưu lại trên da thịt trắng nõn của cô những vệt xanh tím chói mắt.
Đầu ngón tay anh nhẹ nhàng xoa xoa cổ tay hằn vết dây của cô. “Còn đau không?” Tim thấp thoáng xuất hiện chút áy náy.
Hơn nữa nhìn cô bị anh tổn thương đến cỡ này, mà lúc trông thấy anh bị thương thì lập tức chẳng thèm tính toán mối hận trước kia, vẫn lo lắng giúp anh khẽ lau miệng vết thương, đáy lòng anh không kìm nổi làn sóng ấm áp.
Tay phải Chân Chân bị anh chạm vào một cái liền rụt mạnh về. “Tạm, cũng tạm.”
Wagner lại hỏi: “Chỗ đó còn đau không?”
Mới đầu Chân Chân nghe không hiểu câu hỏi của anh, một giây sau mới phản ứng lại, mặt tức thì đỏ bừng, lắp bắp đáp: “Cũng… cũng được.”
“ ‘Tạm’ là hết đau hay còn đau?” Anh trông có vẻ muốn hỏi cho triệt để.
Chân Chân thẹn thùng cầm khăn mặt lại xoa xoa vết thương của anh, cố nói lái sang chuyện khác. “Vậy anh có còn đau không?”
Wagner cười nhẹ. “Giống em thôi, cũng tạm.” Dứt lời, anh dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai kéo cô lên giường.
Tiết mục thét chói tai lại được dịp tái diễn.
Anh xoa xoa lỗ tai, cảm giác màng nhĩ sắp thủng đến nơi, liền ôm lấy cổ cô. “Trước mặt anh không cần che che giấu giấu nữa, cũng chẳng phải anh chưa thấy qua.”
Chân Chân phát hiện chăn quấn quanh người đã biến đi đâu mất, thế là vội lấy khăn mặt trên tay che lấp đi bộ vị trọng yếu. Khăn mặt không lớn bằng chăn, chỉ miễn cưỡng che được chút ít cảnh xuân. Ánh mắt Wagner dừng ở chỗ nào, cô đành kéo khăn mặt đến che chỗ đấy.
Wagner dứt khoát cướp lấy khăn mặt ném đi, rướn người ôm cô đặt lên giường.
Cô nằm thẳng trên giường, cơ thể anh chặn ở bên trên, hai người bốn mắt nhìn nhau, lát sau Chân Chân liền đỏ mặt không dám nhìn anh. Cơn xấu hổ ban đầu qua đi, Wagner lại vồ lên trên người cô, nâng mặt cô xoay về phía mình, hôn môi cô thật sâu.
Chân Chân hồi hộp, mắt hạnh trợn trừng, khi đầu lưỡi anh thăm dò vào miệng, tuỳ tiện rong ruổi thì mắt cô càng mở to hơn.
“Em không nhắm mắt lại được à?” Trông bộ dạng ngây ngốc của cô, anh tự nhiên cảm thấy mất hứng.
“Anh… anh… anh à…”
“Em có thấy ai hôn mà mở trừng hai mắt chưa?” Trợn đến cỡ đó, không sợ tròng mắt rớt luôn ra ngoài ư? Ngốc nghếch!
“Cái đó…”
“Nhắm mắt lại!” Anh hung tợn hạ lệnh.
Chân Chân sợ chọc anh giận, cuống quít nhắm mắt thật. Cô đâu dám quên hôm qua anh từng cảnh báo mình, một khi tính tình bộc phát thì sẽ dễ đánh người giải giận!
Wagner chờ cô nhắm mắt xong, một lần nữa lại hôn lên môi cô, đầu lưỡi cùng với răng môi cô vui sướng giao triền.
Chân Chân cả nước bọt cũng không dám nuốt. Đầu lưỡi cô mỗi khi gặp phải đầu lưỡi anh đều bối rối tránh né, ngặt nỗi cô càng trốn thì Wagner ngược lại càng thích đuổi! Cô chật vật trốn thoát, anh vui vẻ đuổi theo.
Môi lưỡi hai người chìm đắm vào nhau, Wagner đồng thời dùng cả miệng lẫn tay, đưa tay sói hướng tới bộ ngực nở nang của cô, ngón tay cái và ngón trỏ nắm nhẹ lấy đỉnh hồng phấn, khi thì vân vê, khi thì lôi kéo. Miệng Chân Chân bị bịt chặt, nói không thành lời, chỉ thể ô ô kêu lên tỏ vẻ kháng nghị.
Đỉnh hoa vốn màu hồng nhạt, sau khi bị anh chà đạp qua lại hồng trướng lên. Anh di chuyển trận địa, đưa một bàn tay thăm dò vào cặp đùi đang cố khép chặt của cô. Lúc này, Chân Chân ô ô a a kháng nghị càng dữ dội, giống như đang không ngừng gào “không cần”, “không muốn”.
Wagner cúi đầu, tách đùi cô ra. Chân Chân một bên há mồm thở dốc, một bên cực lực chống đối anh.
Anh chăm chú ngắm nơi tư mật của cô, có chút sưng nhưng không nghiêm trọng lắm.
Con ngươi Wagner dần hiện lên chút hưng phấn, anh thong thả cúi đầu càng thấp, điều này không khỏi tạo nên một lần đầu tiên khác trong đời anh…
Lần đầu tiên anh hôn lên chỗ đó của con gái.