Chọc Phải Người Đàn Ông Lưu Manh

Chương 11: Chương kết




Cho đến khi Agnes cách xa hai người họ 100 mét, mới dừng lại nhìn về phía trước.

“Công chúa Điện hạ.” Triệu Tích Dương không biết từ cột điện nào đột nhiên xông ra, đi tới bên cạnh cô.

Agnes chậm rãi lấy khăn tay từ trong túi áo, “Tôi không sao.” Lau khóe mắt, “Đây là lần cuối cùng tôi khóc vì Beard, tôi thề đó….”

Mặc dù vừa rồi trước mặt Beard và Trình Thi Thi, cô vẫn còn giả bộ kiên cường rộng lượng, nhưng dù sao Beard vẫn là đối tượng mà cô thích nhiều năm, bây giờ bỏ qua nhiều năm chờ đợi, trong lòng cô sẽ rất đau, sẽ có phần mất mát.

Chỉ là, cô đã quyết định rồi, hôm nay cô vì anh mà khóc lần cuối cùng, từ nay về sau cô sẽ không vì Beard mà chảy nửa giọt nước mắt.

Cô nhìn Triệu Tích Dương một cái, vừa nhìn khăn tay màu trắng trên tay, “Ai nha. . . . . . Vốn là khăn tay này đã được giặt sạch tối qua, hôm nay định trả cho anh, nhưng bây giờ lại bị tôi làm bẩn, xem ra chỉ còn cách ngày mai trả lại anh.” Vừa nói vừa nở nụ cười với Triệu Tích Dương, trong mắt vẫn còn ánh nước.

***

Beard quả thật không dám tin nổi, vốn là trong bụng có hai nỗi phiền lòng, việc thứ nhất thế mà lại có thể dễ dàng giải quyết tốt đẹp, hiện giờ chỉ còn việc thứ hai, là khiến Thi Thi gật đầu đồng ý gả cho anh.

Anh cầm tay trái Trình Thi Thi, “Thi Thi, hôm nay chúng ta nhất định phải nói chuyện một chút !.”

“Chẳng có chuyện gì để nói cả!” Trình Thi Thi muốn tránh sự kiểm soát của anh, năm lần bảy lượt không thành công.

Cô đến bây giờ vẫn không quên được lần trước anh nói với cô những lời này, anh và cô đã ở bên trong phòng làm việc của tổng giám đốc “nói chuyện” kịch liệt gần hai giờ như thế nào.

“Sợ rằng lần này chúng ta có rất nhiều..”Anh đã hạ quyết tâm, mặc kệ là sử dụng phương pháp gì, anh cũng phải khiến cô đồng ý gả cho anh. “Đi theo anh !.”Vừa nói anh vừa kéo cô vào khúc ngoặt tới gian phòng chứa đồ.

“Nơi này rất dễ khiến cho người khác nhớ đến..”Vừa qua cửa anh liền cười nói.

Đây chính nơi lần đầu tiên anh và Thi Thi tiếp xúc thân mật, khi đó anh giả bộ muốn cường bạo cô, cố ý muốn xem cô sẽ phản ứng thế nào khi gặp tình huống như thế, kết quả anh đã được lĩnh giáo sự tỉnh táo và lãnh đạm của cô, trái tim cũng dần dần đặt trên người cô.

Đột nhiên anh từ phía sau ôm chặt lấy cô, “Thi Thi, anh xin em một lần nữa, gả cho anh được không?”

Trình Thi Thi không nói một lời nào.

“Không muốn gả cho anh cũng nên cho anh một lý do, đừng im lặng không nói một lời như vậy có được không?” Beard bỗng nhiên nói giọng nũng nịu, giả bộ đáng thương nói với cô.

“Vương tử Điện hạ, anh không cảm thấy anh rất kỳ lạ sao?” Trình Thi Thi nhìn anh với đôi mắt không một tia ấm, “Anh và vị công chúa kia có hôn ước với nhau, vợ tương lai của anh cũng là vị công chúa kia, nhưng bây giờ anh lại cầu hôn tôi, anh không cảm thấy anh làm như vậy khiến người ta hoang mang nghi hoặc hay sao?”

Nhắc tới hai chữ hôn ước, giọng nói của Trình Thi Thi không kiềm chế được khẽ run, cuối cùng cô cố gắng duy trì vẻ mặt lạnh nhạt để không bị người khác nghi ngờ.

Cho dù vị công chúa kia vừa mới bày tỏ rõ ràng sẽ từ bỏ Beard, cũng chúc bọn họ hạnh phúc, nhưng dù sao cô ấy và Beard cũng có hôn ước, huống chi thân phận của bọn họ đặc biệt như vậy, một vị là vương tử điện hạ của Dolly Ximiya, một vị là công chúa Thụy Điển, chuyện hai người kết giao không chỉ liên quan đến hai người bọn họ, mà là chuyện đại sự của cả hai quốc gia, hôn ước của hai người bọn họ không thể chỉ vì một câu nói từ bỏ là có thể xóa bỏ.

“Anh và Agnes có hôn ước?”Beard sững sờ kinh hãi, “Là ai nói cho em?” Sao anh lại không biết?”

“Vương tử Điện hạ, chẳng lẽ anh lại mau quên như thế, ngày hôm qua chính miệng anh nói, hôm nay đã quên sạch sẽ rồi sao?”

Con người này không phải tồi tệ như thế chứ, lời nói của mình cũng có thể quên ngay được?

“Hôm qua anh nói?”Anh cố gắng nhớ lại, suy nghĩ nửa ngày mới có chút ấn tượng. Dường như quả thật hôm qua anh có nói qua một câu, nhưng mà… “Anh, anh chỉ là thuận miệng nói bừa, bởi vì lúc ấy em đối với chuyện của anh và Agnes quá thờ ơ, giống như cho dù anh và cô ấy có thế nào em cũng không quan tâm, anh tức giận mới tùy tiện nói lung tung một câu, muốn biết nếu như anh và Agnes có hôn ước thì em có đau lòng hay không? Nhưng chuyện anh và Agnes có hôn ước hoàn toàn là giả, bởi vì người anh thích là em, vương phi tương lai của anh cũng chỉ có thể là em, không phải người khác!.”

Sau khi Trình Thi Thi nghe Beard nói anh và vị công chúa kia thật ra không có hôn ước, không biết trong lòng nên vui hay tức giận.

Cái người này ngay cả chuyện quan trọng như vậy cũng có thể mang ra để lừa gạt cô, lừa gạt cô như vậy vui lắm sao? Anh có biết chính vì câu nói đùa này của anh khiến tim cô như dao cắt, đau lòng rơi lệ, cũng vì lời này khiến cô quyết tâm tách ra khỏi anh, quyết tâm như vậy không phải là cô không có tình cảm với anh mà là chính cô đã động lòng với anh.

“Thi Thi, thì ra nguyên nhân hai ngày nay em không bình thường là cho rằng anh và Agnes có hôn ước? Em đang ghen sao?”Nếu là ghen thì chứng tỏ cô cũng thích anh, Beard đột nhiên hiểu ra, vui mừng như một kẻ ngốc.

Bị anh nhìn thấu tâm sự của mình, Trình Thi Thi ngượng ngùng quay đầu đi, Beard còn cho là cô lại bắt đầu im lặng, đâu có biết rằng cô lại mấp máy môi, lầm bầm nói, “Ghen thì sao? Có phạm pháp à?”

Beard vạn lần cũng không thể ngờ, Thi Thi cô lại có thể dễ dàng thừa nhận là mình đang ghen, cho nên có chút đối phó không kịp, mừng rỡ như điên, “Không phạm pháp, tất nhiên là không phạm pháp….” Nếu Thi Thi có thể vì anh mà ăn dấm thì cho dù giảm mấy năm tuổi thọ anh cũng bằng lòng.

Giờ phút này Trình Thi Thi có thể thẳng thắn biểu lộ tâm tình của mình, điều này nói lên cái gì? Cuối cùng công sức anh bỏ ra cũng được đền đáp? Cuối cùng cô cũng đã yêu anh? Hơn nữa còn tình nguyện nhìn thẳng vào mắt anh thừa nhận phần tình cảm này, không trốn tránh cũng không cố ý bỏ qua? Beard nghĩ tới đây, thoáng chốc mở cờ trong bụng.

“Nếu như sau anh còn lừa tôi nữa.”Trình Thi Thi đưa mắt nhìn người đàn ông trước mặt đang tươi cười vô cùng ngứa mắt, lạnh nhạt nói, “Đừng có mơ tôi sẽ lại để ý tới anh!.”

Đến lúc đó, cho dù anh có đuổi kịp cô, bám theo cô đến tận Seberia, anh cũng đừng mong cô sẽ thể hiện cảm xúc với anh.

Cô có thể rộng lượng tha thứ cho anh lừa cô một lần, nhưng sẽ không tha thứ cho anh lần thứ hai, đừng bao giờ nghĩ cô sẽ xem xét lại một lần nữa.

“Được được, sẽ không có lần thứ hai!”

“Còn hại tôi khóc nữa, tôi sẽ….”

“Hại em khóc? Anh làm em khóc lúc nào? Sao anh không biết?” Trình Thi Thi biết mình lỡ lời, lập tức im lặng.

“Có thật không? Thi Thi, em thật sự khóc vì anh sao?” Beard vì lời nói của cô mà kinh ngạc mở to hai mắt, ngay giây tiếp theo không nhịn được phá lên cười ha ha.

“Nghe thấy tôi từng khóc vì anh, hả hê lắm sao?” Trình Thi Thi đưa mắt lườm anh.

“Dĩ nhiên.” Beard nói thật, cười đến cực kỳ đáng đánh.

Mặc dù anh không hề có ấn tượng về việc mình làm Trình Thi Thi khóc lúc nào, nhưng mà cô đã vì anh mà rơi lệ, nên anh cảm thấy cực kỳ thoải mái.

“Có phải bất kỳ cô gái nào vì Vương tử điện hạ mà rơi nước mắt, anh đều hả hê sao? Bởi vì điều này đủ chứng minh vị trí của anh trong suy nghĩ của những người phụ nữ kia.”

Đàn ông chính là sinh vật đáng ghét ở chỗ này, làm phụ nữ khóc cũng có thể đắc chí được, lại còn cực kỳ hài lòng.

Trình Thi Thi vừa dứt lời, đồng thời khẽ nhíu mày, bởi vì cô chợt nhớ một chuyện mới xảy ra cách đây không lâu, “Nhưng… lần trước vị công chúa kia cũng vì anh mà khóc, lại không thấy có vẻ hài lòng như bây giờ?” Cô chỉ nhớ lại lúc đó anh có gì đó không giống lắm, thậm chí còn làm mặt tức giận, so với vẻ mặt “đáng ghét” bây giờ quả thật khác xa.

“Nước mắt của tiểu nha đầu Agnes kia sao có thể so sánh với nước mắt của em, cho dù tất cả phụ nữ trên thế giới này vì anh mà khóc đến mù mắt, anh đều không hả hê, nhưng chỉ có Thi Thi em, anh mới có thể hài lòng, giống như em vừa mới nói, điều này đủ chứng minh vị trí của anh trong suy nghĩ của phụ nữ, mà anh chỉ để ý vị trí của mình trong suy nghĩ của Thi Thi, những người phụ nữ khác đều không quan trọng.”

Nghe vậy, Trình Thi Thi nhàn nhạt nhếch miệng.

Cái người này đúng là hứng lên là có thể nói được lời ngon tiếng ngọt, có thể nói nhảm một chuỗi dài, cũng chảng cần viết nháp.

“Được rồi, trở lại chuyện chính.” Beard chợt ngưng cười, ra vẻ nghiêm túc, “Nếu đã biết anh và Agnes không có hôn ước, thế nào? Hiện giờ đồng ý gả cho anh chứ?”

Trình Thi Thi lại im lặng lần nữa.

“Vì sao còn không chịu gả cho anh?” Beard phỏng đoán, “Dấm cũng vì anh mà ăn rồi, khóc cũng đều vì anh mà khóc rồi, đừng nói em không thích anh, anh không tin! Phụ nữ sẽ không vì người đàn ông mình không thích mà ghen, mà khóc, chẳng lẽ… Chẳng lẽ, em sợ sau khi cưới, anh sẽ đối xử với em không tốt?” Thật ra khả năng này là rất lớn. “Nếu đúng như vậy, thì đại khái em có thể yên tâm đi, người nhà anh tất cả đều thừa kế gen si tình, là truyền thống tốt đẹp nhất, một khi yêu là sẽ toàn tâm toàn ý, đến chết không thay đổi.”

Đây mới chỉ là điều kiện tiên quyết đầu tiên, có thật sự yêu hay không lại là chuyện khác. “Hôm nào anh dẫn em đến Dolly Ximiya gặp người nhà anh một chuyến, em đáng yêu thế này, anh tin cha mẹ anh, mười một anh em và ba chị em nhất định sẽ rất thích em, bọn họ…”

“Chờ một chút!” Trình Thi Thi cắt ngang lời anh, “Anh nói anh có bao nhiêu anh chị em?”

“Mười một anh em và ba chị em.” Có vấn đề gì sao?

“Mẹ của anh sinh tất cả mười lăm người? Đều do một mình bác gái sinh?”

Beard cười gian nói: “Thi Thi muốn biết sao? Vậy em nói yêu anh, anh sẽ nói cho em biết!”

Trình Thi Thi hung hăng lườm anh một cái.

“Nếu ngại nói yêu anh thì nói thích anh cũng được.” Trình Thi Thi vẫn không nói câu nào.

“Nếu thích anh mà không nói thì có thể thay thế bằng hành động, hôn anh một cái vậy.”

Thấy cô quan tâm như vậy, lại biết cô thẹn thùng, cho nên anh đưa cho cô nhiều lựa chọn! Trình Thi Thi vẫn còn không phản ứng, chỉ lạnh lùng nhìn anh.

“Đừng như vậy chứ. Hôn anh một cái cũng có sao đâu.” Beard đưa mặt tới gần Trình Thi Thi, chờ mỹ nhân hôn.

Trình Thi Thi cứng ngắc khi gương mặt tuấn mỹ của anh đến gần, sau đó xoay người muốn đi.

“Thôi được rồi… Anh nói a!” Trình Thi Thi không chủ động đến hôn, Beard thất vọng thở dài, giữ lấy eo cô, ngăn cô quay đầu, “Không sai, mười lăm người đều đều cho mẹ anh sinh, không phải anh vừa mới nói đàn ông trong nhà anh đều một lòng chung tình, một khi yêu sẽ toàn tâm toàn ý, đến chết cũng không thay đổi sao? Phụ vương anh rất yêu mẫu hậu anh, sao có khả năng sanh con với người phụ nữ khác? Cho nên dĩ nhiên đều do một mình mẫu hậu anh sinh rồi!”

Vừa nhắc tới người nhà mình, Beard lập tức chậm rãi nói, không nói nhiều cũng không được, “Mẹ anh sinh mười lăm anh em nhà anh chỉ mất mười năm, sinh liên tục từ năm hai mươi đến năm ba mươi mốt tuổi, có thể em sẽ cảm thấy kỳ lạ vì sao chỉ mất mười năm mà không phải mười lăm năm, đó là bởi vì mẹ anh có mấy lần sinh hai, sinh ba.

Trình Thi Thi gần như không thể nào tin nổi trên đời này lại có một người phụ nữ có thể hy sinh năm tháng tuổi xuân, từ năm hai mươi đến năm ba mươi mốt tuổi để mang thai và sinh con, chuyện này đối với cô mà nói là một chuyện hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi.

Beard vẫn còn thao thao bất tuyệt, “Anh Tư anh Năm là sinh đôi, anh Sáu, anh Bảy và chị Cả là sinh ba, anh Chín anh Mười cũng là sinh đôi. Anh Tư anh là nghệ sĩ piano nổi tiếng, khuôn mặt lại giống anh Năm, cho nên người hâm mộ của anh Tư thường xuyên nhận lầm, vừa ra khỏi cửa đã bị một đám người không rõ từ đâu vây quanh, hưởng thụ sự đối đãi không khác gì minh tinh. Anh Chín anh Mười cũng tốt số như vậy, vì anh Sáu của anh thích gây chuyện thị phi, phiền toái, dáng vẻ lại giống anh Bảy cho nên anh Bảy thường xuyên phải hứng chịu hậu quả, gặp tai bay vạ gió.”

“Cho tới anh Chín và anh Mười…” Anh nói đến đây chợt dừng lại, phát hiện ra hình như mình đã lạc chủ đề, hiện giờ mục đích của anh không phải là tìm cách để Thi Thi đồng ý gả cho anh hay sao? Thế nào lại cùng cô nói chuyện về anh em nhà anh rồi? Anh phải quay lại chủ đề chính mới được, “Dù sao thì chuyện của anh em nhà anh cũng không phải chuyện quan trọng, quan trọng là, rốt cuộc Thi thi em có đồng ý gả cho anh hay không?” Trình Thi Thi vẫn im lặng như cũ.

“Không lấy anh cũng nên cho anh biết lý do chứ.” Anh lùi một bước thỉnh cầu, không nói lý do mà chỉ im lặng, điều này làm sao có thể khiến anh hết hy vọng đây?

Trình Thi Thi liếc nhìn Beard một cái, rốt cuộc vẫn trầm mặc như cũ, không phải cô không muốn nói, mà căn bản là cô không biết nên mở miệng như thế nào.

Nói cho anh biết, cô là sợ mình sẽ không giống mình nữa, một mực từ chối anh, anh có thể hiểu được sao?

Kể từ khi biết Beard, cô đã phát hiện ra mình thay đổi rất nhiều, mấy ngày anh đi mà không nói một lời, thậm chí cô còn không thể tập trung được vào công việc, ngay cả đọc sách cũng không còn hứng thú, không còn gì để nghi ngờ, đây chính là một chuyện chưa từng xảy ra khiến cô cảm thấy sợ hãi.

Khi cô cho rằng anh và người khác có hôn ước, cô đã chảy nước mắt, nếu như tiếp tục, cô không biết mình có trở nên ngày càng xa lạ hay không.

Cô đối với vị Vương tử Điện hạ này quả thật đã nảy sinh một phần tình cảm, vị công chúa điện hạ kia xuất hiện, cô càng lĩnh hội được điều này.

Phần cảm tình này khiến cô cảm thấy vừa xa lạ, vừa có chút đáng sợ, nhưng gả cho anh, cô vẫn chưa thể xác định, cho dù cô không chán ghét việc anh trở thành chồng của cô, nhưng cô lại không muốn lấy chồng quá sớm. Trong công việc, cô là người phụ nữ có khát vọng, nếu quả thật kết hôn, còn phải trở về quốc gia của anh, phải từ bỏ cuộc sống và công việc cùng khát vọng của cô.

Khóe miệng Beard cong lên một đường, cong lên rất giống miệng của chú vịt Donald.

Anh đã hỏi về vấn đề này nhiều lần, sao Thi Thi có thể cố chấp như vậy, ngay cả một lời cũng không chịu nói?

Xem ra con đường nịnh hót lấy lòng không thể thực hiện được, vậy anh chỉ còn cách trêu chọc cô, làm cho bụng cô lớn lên, đến lúc đó xem cô mang thai rồi, còn dám không đồng ý gả cho cha đứa bé hay không!

Không sai, nói là làm luôn!

Vương tử Điện hạ Beard từ trước đến giờ là người theo chủ nghĩa hành động, vừa nghĩ đến chiêu này, liền đưa Trình thi Thi đến cái bàn, bắt đầu cởi quần lót của cô ra.

Đối với chuyện ân ái anh luôn gấp gáp như vậy, lúc này càng thêm tích cực chủ động, để cô sớm có thai ngày nào, anh sẽ nhanh chóng lấy được cô ngày đó, sao anh có thể không vội?

Không phải anh không có tự tin, mà là trước mặt Thi Thi anh không hề có lòng tin, anh thường xuyên lo lắng Thi Thi của anh đáng yêu mê người thế này, ngộ nhỡ về sau bị người đàn ông khác cướp đi, anh phải thế nào cho phải?

Vì muốn loại trừ lo lắng của mình, cũng muốn tránh khỏi đêm dài lắm mộng, anh cứ xuống tay trước đã, mau lấy cô về nhà, để cô trở thành bà xã của anh, như vậy anh mới có thể yên tâm.

Còn chưa kịp lột quần lót của cô xuống, Beard bỗng cảm thấy mặt mình hơi ươn ướt, lát sau anh mới ý thức được, là Thi thi của anh đang hôn anh.

Khi anh đang hưởng thụ nụ hôn sâu sắc này thì cánh môi của Trình Thi Thi đã cách xa gương mặt anh.

Anh ngắm nhìn gương mặt hơi ửng hồng của cô, cười nói, “Em đánh lén anh sao?”

Trình Thi Thi lạnh nhạt nói: “Không thể được sao?”

“Có thể, sao lại không thể?” Beard vui mừng nói, nỉ non ở môi cô: “Hoan nghênh em đánh lén cả đời!”

Cho dù đến bây giờ Trình Thi Thi chưa từng nói thương anh, thích anh, nhưng nụ hôn này đủ để nói lên tất cả.

Còn gì có thể so sánh với nụ hôn của người mình yêu, càng khiến người ta cảm động, càng khiến người ta say mê như thế này? Giờ phút này, Vương tử Điện hạ đã say, hơn nữa còn là say tương đối nghiêm trọng.

Beard dùng sức hôn đôi môi đỏ mọng của Trình Thi Thi, vừa tính toán tiến vào trong cơ thể cô.

Kéo khóa quần mình xuống, nhưng vừa được một xíu, điện thoại di động của anh đột nhiên vang lên.

Anh vốn không muốn nhận, nhưng dường như chuông điện thoại cố ý đối đầu với anh, liều chết không ngừng vang lên. Anh phiền não lấy điện thoại ra, vừa nhìn số điện thoại hiển thị, lại là anh Mười vừa trở về từ cõi chết, liền thay đổi chủ ý, “Anh Mười, tìm em có chuyện gì vậy?” Tò mò nghe điện thoại.

“Tiểu tử cậu thật không có lương tâm, anh bị tai nạn xe cộ bị thương suýt chết, cậu không chờ anh tỉnh táo lại nói một câu mà đã vội vội vàng vàng trở lại Đài Loan, quên mất người anh em tốt nhất của cậu phải không?”

“Anh Mười, sao anh có thể nói vậy, chính em không quản cực nhọc túc trực bên giường bệnh của anh ba ngày ba đêm, chờ anh thoát khỏi nguy hiểm mới đi, anh còn mắng em không có lương tâm, anh thật khiến em đau lòng mà…”

“Bớt lý do một chút!” Thập Vương Tử Dolly Ximiya không chịu được ngắt lời anh, “Thấy cậu nhanh chóng trở lại Đài Loan như vậy có phải tìm được mỹ nhân đúng không? Tiểu đệ à, lúc nào đưa cô ấy tới Ái Đinh Bảo cho anh đây xem một chút?”

Beard sửng sốt, sao anh Mười lại biết được? Hắn tám phần là do chị Hai mách lẻo, bởi vì trước khi rời Anh, anh chỉ nói cho chị ấy, nhất định là chị ấy không sai được!

“Đưa cô ấy tới gặp anh thì không có vấn đề gì cả, chỉ là gần đây không được!” Nếu anh Mười đã biết thì anh cũng không cần giấu giếm, nhưng giờ anh còn bận “gia tăng dân số”, sau đó mới có thể cưới Thi thi, không có thời gian ra nước ngoài, “Cũng không cần phải xem thay em, em đã xem thì chỉ có cực phẩm trở lên!”

“Cực phẩm?” Thập Vương tử cười khẽ, “Lần đầu tiên anh nghe thấy có người miêu tả phụ nữ như vậy.”

“Đó là vì em cũng lần đầu tiên gặp được một người phụ nữ cực phẩm như Thi Thi.” Vừa nói vừa đắm đuối liếc mắt đưa tình nhìn Trình Thi Thi một chút.

“Nghe cậu nói vậy anh càng muốn gặp cô ấy, hứng thú cũng càng tăng.”

“Anh không cần có hứng thú với cô ấy, cô ấy là của em.” Beard lập tức lớn tiếng tuyên bố chủ quyền của mình.

“Hả? Cậu dám khẳng định sao?” Thập Vương tử cười nói: “Anh đây. . . . . .”

“Anh nói chuyện với ai ở đây vậy?” Đột nhiên có một giọng phụ nữ từ bên kia điện thoại truyền vào tai Beard.

“Anh Mười, ai vậy?”

“Một y tá dữ như hung thần vậy!” Thập Vương tử nhàn nhạt giải thích: “Không cần để ý tới cô ấy!”

“Anh nói ai dữ như hung thần?” Giọng nữ lại vang lên.

“Tiểu đệ, chúng ta vừa nói tới đâu rồi? Tiếp tục thôi!”

“Sao anh vẫn còn gọi điện thoại? Bệnh viện chúng tôi cấm sử dụng điện thoại, anh có biết không?” Người phụ nữ liến thoáng không ngừng, “Mau tắt điện thoại đi, đừng có nghĩ anh là Vương tử mà được hưởng đặc quyền!”

Beard không khỏi khâm phục cô y tá này, dám nói chuyện với anh Mười như vậy, mà anh Mười của anh sẽ không… Dễ dàng tha thứ cho người nào không cung kính với anh, xem ra lại có kịch hay để xem rồi, anh có chút hả hê khi nghĩ tới đây.

“Làm gì mà nghiêm trọng vậy, cô không thể mắt nhắm mắt mở bỏ qua được hay sao?” Thập Vương tử vẫn không cúp điện thoại.

“Anh không muốn cúp điện thoại, vậy tôi cũng không ngại ngắt máy của anh đâu!”

Âm thanh bên kia truyền ra có gì đó không ổn, hình như có người giành điện thoại trong tay của thập Vương tử.

“Được rồi được rồi, tôi cúp máy là được.” Thập Vương tử uất ức nói, đưa điện thoại vào tai rồi nói với Beard một câu: “Tiểu đệ, anh cúp máy trước, có thời gian sẽ liên lạc sau.” Ngay sau đó cúp máy.

Beard bỏ lại điện thoại vào túi, quay lại bên cạnh Thi Thi, nhưng nghĩ gì đó có chút không thoải mái, lại lấy điện thoại ra tắt hẳn, sau đó mới thỏa mãn gần gũi Trình Thi Thi.

Lần này anh hoàn toàn không lo lắng về chuyện có người quấy nhiễu lúc anh và Thi Thi ân ái…

Beard hiện giờ bị lửa tình thiêu đốt, hết sức căng thẳng, mà người duy nhất có thể giúp anh dập lửa, chẳng có ai ngoài Thi Thi của anh.

Trong phòng chứa đồ rất nhanh truyền ta âm thanh rên rỉ của người phụ nữ và tiếng gầm nhẹ của người đàn ông hòa vào nhau.

Mà tại Edinburgh Anh Quốc, phòng bệnh Vip trên tầng chót của thập Vương tử, sau khi anh cúp điện thoại, rất bình tĩnh nhìn cô y tá phương Đông xinh đẹp mặc bộ đồng phục màu trắng, nghe cô nói từ lúc đó tới giờ, đã không biết bao nhiêu lần quát anh như sư tử Hà Đông.

“Vừa rồi anh nói ai dữ như hung thần?” Người phụ nữ hỏi người gây sự.

“Cô trở về soi gương sẽ biết à!”

“Anh. . . . . .”

Người phụ nữ kiềm chế tức giận, đem khay trắng ném sang một bên, thô lỗ cởi từng cúc áo của anh, sau đó nới lỏng vạt băng trên người, dùng bông thấm nước thuốc, không hề khách khí bôi thuốc cho anh.

“Á . . . . .” Vết thương của Thập Vương tử vừa đụng phải bông thuốc trên tay cô liền bị đau, không nhịn được kêu một tiếng.

“Chưa gì đã lớn tiếng vậy?” Thật khoa trương!

“Cô, cô nhẹ một chút không được à?” Vết thương của anh còn chưa đóng vảy, không chịu được sự mạnh tay của cô.

“Một người đàn ông như anh sao lại yếu ớt vậy? Có chút đau cũng nhịn không được?” Cô chẳng thèm ngó ngàng gì tới anh.

“Cô cố ý muốn làm cho vết thương của tôi nặng thêm đúng không?” Thập Vương tử cắn răng nghiến lợi: “Mỗi ngày nhìn thấy gương mặt đưa đám của cô đã đủ khổ sở rồi, cô còn năm lần bảy lượt mượn cớ bôi thuốc, giày xéo vết thương của tôi.” Hại anh lần nào cũng đau đớn muốn chết.

Cô có thù oán gì với anh sao?

“Anh không chịu nổi tôi cũng có thể nói thẳng với viện trưởng, viện trưởng sẽ sắp xếp cho anh y tá khác, tôi cũng đổi ban cho y tá khác, để sau này anh không cần phải gặp tôi.” Anh không chịu nổi cô, vừa hay cô cũng không thích chăm sóc bệnh nhân như anh.

Cô bình sinh ghét nhất loại người lấy tính mạng ra đùa giỡn như anh, tự cho là mình lái xe rất giỏi, ngay cả tính mạng của mình cũng coi thường.

Chăm sóc Vương tử cái khỉ gió gì, cô thèm vào!

“Đừng có mơ! Tôi biết cô giống tôi đều mong ước không phải gặp đối phương, tôi càng muốn cô chăm sóc tôi, mỗi ngày khiến cô không thể không nhìn thấy tôi.”

Hừ, xem ai thắng ai? Anh cho dù có chết cũng sẽ không để cô vừa lòng đâu.

Nữ y tá dường như đã sớm đoán được anh ta nói câu này, cũng không tức giận, chỉ là chuyên tâm băng bó vết thương của anh, đem băng quấn ba vòng, lúc thắt lại, hai tay kéo mạnh hai đầu sang hai bên.

“Á . . . . .” Thập Vương tử lập tức kêu lên thảm thiết.

Đáng chết! Tên tiểu tử kia giờ có mỹ nhân ôm trong lòng, hạnh phúc vui vẻ muốn chết, vì sao anh phải nằm trên giường bệnh bị một y tá hung dữ ngược đãi? Ai có thể nói cho anh biết vì sao được không?

*HẾT TRUYỆN*