Chọc Phá Cô Nàng Mọt Sách

Chương 30: Gặp lại anh




5 năm sau...

Trường đại học Harvard...

Hôm nay là ngày lễ tốt nghiệp của toàn bộ sinh viên Harvard. Kỳ Thanh đến trường từ sớm. Cô đi dạo một vòng quanh trường. Chợt một bàn tay đặt lên vai cô. Kỳ Thanh quay đầu lại, cười thật tươi:

“Eric, cậu cũng đến sớm ghê ha!”

Eric là một cậu sinh viên người Việt lai Mỹ, tên tiếng Việt của cậu là Trịnh Thanh Tùng. Cậu là người bạn thân thiết nhất của Kỳ Thanh từ ngày cô nhập học vào ngôi trường nổi tiếng nhất nhì nước Mỹ này. Eric đáp:

“Ừ, tớ vào trường sớm đi dạo một vòng. Dù sao cũng sắp tốt nghiệp rồi.”

Thế là cả hai người cùng đi dạo quanh khuôn viên trường.

8 giờ, buổi lễ bắt đầu. Người MC xướng tên những người là sinh viên tốt nghiệp loại xuất sắc của trường, trong đó có hai cái tên Lâm Kỳ Thanh và Trịnh Thanh Tùng. Cả hai người rất vui sướng, cả Lâm lão gia và Lâm phu nhân cũng vậy.

“Chúc mừng cậu nhé Wendy, tốt nghiệp loại xuất sắc luôn cơ!” – Eric vui vẻ nói.

Kỳ Thanh cười tươi:

“Cậu cũng thế mà!”

Về đến nhà, Lâm lão gia nói với cô:

“Kỳ Thanh, con đã tốt nghiệp đại học rồi. Ba mẹ muốn con về Việt Nam phụ giúp Kỳ Khôi điều hành tập đoàn nhà ta. Con đồng ý chứ?”

Nhắc đến Việt Nam, một loạt ký ức tưởng chừng như đã vùi sâu trong tâm trí Kỳ Thanh lại ùa về, từng chút, từng chút một đốn ngã trái tim cô. Cô không muốn, không muốn gặp lại những con người bội bạc ấy, càng không muốn tình cảm đã chôn chặt sâu trong tim suốt 5 năm qua lại vùng dậy. Nhưng cô không thể cãi lại lời ông và gia đình họ Lâm. Dù gì thì gia đình họ Lâm cũng đã cưu mang cô, cho cô một danh phận suốt 5 năm trời.

Cô cười nhẹ:

“Thưa ba, con đồng ý. Nhưng ngày nào con đi hả ba?”

Lâm lão gia nhẹ nhàng nói:

“Con cứ nghỉ ngơi đi, lịch trình ba mẹ sẽ sắp xếp cho con, được chứ?”

Cô khẽ gật đầu. Sau đó cô lên phòng nghỉ ngơi.

Vài ngày sau...

“Eric sẽ đi cùng với con sang bên ấy nhé Kỳ Thanh!” – Lâm phu nhân vừa soạn đồ cho Kỳ Thanh vừa nói.

Cô hơi ngạc nhiên:

“Sao thế ạ?”

Lâm phu nhân đáp:

“Ba mẹ thì bận việc ở chi nhánh bên này, Kỳ Hân phải ôn thi cao học, không có ai rảnh để đi cùng con cả. Eric là lựa chọn tốt nhất để đi cùng con. Để lỡ con có bị bắt nạt thì có người mà bảo vệ chứ!”

Kỳ Thanh chậc lưỡi:

“Ôi mẹ ơi mẹ khéo lo rồi. Kỳ Thanh của mẹ rất là mạnh mẽ đó nha!”

Lâm phu nhân bật cười:

“Thôi nhanh lên con, sắp đến giờ đi rồi.”

30’ sau, Kỳ Thanh và Eric đã ra đến sân bay. Hai người chào tạm biệt ba mẹ hai bên và lên máy bay.

10 tiếng sau...

“Việt Nam ơi ta về rồi!” – Kỳ Thanh vươn vai.

Eric bật cười:

“Nè Wendy nhìn cậu cute thật đó!”

Cô nháy mắt:

“Cảm ơn nhen!”

Eric sững người, nụ cười này đã làm tan chảy trái tim cậu ngay từ cái nhìn đầu tiên, khi cô vừa nhập học vào khoa Quản trị kinh doanh, ngay khi cô vừa ngồi cạnh cậu. Eric hiểu, cậu đã yêu cô gái nhỏ bé này, yêu từ cái nhìn cái tiên.

Kỳ Thanh thấy cậu đứng đơ đó thì vỗ vai cậu một cái:

“Nè, cậu chưa quen với cuộc sống ở đây hay sao mà đơ vậy?”

Eric giật mình, bèn đáp:

“Đâu có, hồi nhỏ tớ cũng có qua đây vài lần nên cũng quen rồi. Chỉ có điều 2 năm không về, ở đây thay đổi nhiều quá.”

Kỳ Thanh gật gù:

“Ừ, còn tớ là không về 5 năm rồi.”

Eric gật đầu. Cậu nói:

“Thôi về nhanh đi. Anh Kỳ Khôi đang đợi đó!”

Ở một góc xa...

Tuấn Khôi vừa đi vừa nhìn đồng hồ. Mệt thật, cậu vừa đi công tác bên Anh về thì lại có cuộc gọi thông báo ngày mai có cuộc họp giao lưu giữa Trương thị và Lâm thị, cậu chưa kịp nghỉ ngơi gì thì đã phải soạn nội dung cuộc họp rồi. Cũng may mà có anh trợ lý tháo vát, siêng năng Minh Quốc nên công việc cũng giảm nhẹ đi vài phần.

Cậu đi qua nơi tiếp nhận người thân, chợt cậu thấy một gương mặt ai đó rất quen thuộc, rất thân thiết, nhưng cậu nhất thời không nhớ ra được.

Anh trợ lý mở cửa xe cho cậu, cậu ngồi vào trong xe, đăm chiêu suy nghĩ. Chợt cậu nhớ ra, gương mặt ấy... chính là của Triệu Vân Nhi! Cậu hoảng hốt, nói tài xế dừng xe lại, còn mình thì mau chóng mở cửa xe, chạy thật nhanh về khu vực khi nãy.

Thế nhưng cô gái ấy không còn ở đó nữa. Cậu thất vọng trở về, nhưng tự nhủ sẽ nhờ trợ lý điều tra tung tích của Vân Nhi.

Ở biệt thự Lâm gia...

“Thanh Tùng, Kỳ Thanh, hai đứa mau vào nhà đi!” – Kỳ Khôi mở cửa cho hai người, hồ hởi nói.

Kỳ Thanh cười tươi:

“Chào anh hai!”

Eric thì dang tay ôm Kỳ Khôi:

“Em chào anh!”

Kỳ Khôi nói:

“Hai đứa vào ăn cơm rồi đi nghỉ sớm đi, ngày mai có cuộc họp giao lưu giữa công ty ta và Trương thị, anh sẽ giới thiệu hai đứa vào hai chức vụ giám đốc đầu tư và giám đốc điều hành, hai vị trí hiện đang bỏ trống của công ty ta.”

Kỳ Thanh khẽ gật đầu rồi vào ăn cơm. Eric cũng thế. Ăn cơm xong, cả hai cùng lên phòng nghỉ ngơi.

Ngày hôm sau...

Kỳ Thanh và Eric ngồi trên xe hơi trò chuyện rôm rả. Kỳ Thanh quay sang hỏi Kỳ Khôi:

“Anh hai, anh có biết người đứng đầu Trương thị là ai không vậy?”

Kỳ Khôi đáp:

“Là chủ tịch Trương Tuấn và con trai ông ta là Trương Tuấn Khôi.”

Kỳ Thanh sững sờ. Không thể nào, không thể có sự trùng hợp như vậy được. Cô mím môi, trong lòng dâng lên một nỗi lo lắng.

Trụ sở chính tập đoàn Trương thị...

“Xin giới thiệu, chủ trì buổi họp của chúng ta, chủ tịch Trương Tuấn!” – Tiếng cô thư ký vang lên trong trẻo. – “Và giám đốc điều hành Trương thị, Trương Tuấn Khôi!”

Một tràng pháo tay nổi lên. Cô thư ký đọc tiếp:

“Xin giới thiệu vị khách quan trọng thứ hai của chúng ta, chủ tịch Lâm thị, Lâm Kỳ Khôi!”

Một tràng pháo tay lại nổi lên.

Hai bên Lâm thị và Trương thị cùng trao đổi về vấn đề hợp tác trong một dự án bất động sản mang lại lợi nhuận rất lớn. Chợt một cổ đông đặt một câu hỏi:

“Thưa Lâm tổng, trong dự án lần này không thể thiếu vai trò của giám đốc đầu tư và giám đốc điều hành, nhưng hai vị trí này ở Lâm thị hiện vẫn còn bỏ trống. Thưa Lâm tổng, liệu anh có ứng cử viên sáng giá nào cho hai vị trí này hay không?”

Kỳ Khôi gật nhẹ đầu. Anh nói:

“Thưa ông, bên chúng tôi đã bầu ra hai người cho hai chức danh trên. Bây giờ chúng tôi cũng xin giới thiệu luôn.”

Tất cả mọi người đều rất tò mò, không biết sẽ là hai nhân tài nào đây.

“Người thứ nhất” – Kỳ Khôi cao giọng – “Giám đốc đầu tư của chúng tôi, Trịnh Thanh Tùng.”

Tất cả mọi người cùng vỗ tay. Eric nở nụ cười xã giao, thân thiện nói:

“Xin chào các quý ngài, tôi là Trịnh Thanh Tùng, giám đốc đầu tư mới của Lâm thị.”

“Người tiếp theo” – Kỳ Khôi hạ giọng – “Giám đốc điều hành của Lâm thị, Lâm Kỳ Thanh, cũng chính là em gái của tôi.”

Mọi người cũng rất tò mò. Thông thường, Lâm thị rất ít khi giao chức vụ quan trọng cho người trong gia tộc, chỉ là một người rất giỏi thì mới có ngoại lệ. Hầu hết ai cũng háo hức muốn xem cô gái này là ai mà tài giỏi đến thế.

Kỳ Thanh đẩy cửa bước vào. Cô nở nụ cười nhẹ, nói:

“Xin chào các quý vị, tôi là Lâm Kỳ Thanh, cũng là giám đốc điều hành mới của Lâm thị.”

Mọi người đều trầm trồ thán phục cô gái đứng trước mặt. Duy chỉ có Trương lão gia và Tuấn Khôi là sửng sốt.

Tuấn Khôi đứng dậy hỏi ngay:

“Cô là... Triệu Vân Nhi?”

Kỳ Thanh nhìn thật lâu vào người con trai đứng trước mặt mình, nhận ra đó chính là chàng trai mà mình đã từng yêu rất sâu đậm. Cô cười nhạt:

“Xin lỗi anh, tôi là Lâm Kỳ Thanh và tôi không quen biết ai tên Triệu Vân Nhi cả. Có lẽ anh đã nhầm người rồi.”

Tuấn Khôi thất vọng ngồi xuống. Nhưng cậu không tin vào những gì Kỳ Thanh nói. Cậu tin chắc rằng, cô gái Lâm Kỳ Thanh đó chính là cô gái cậu đã tìm kiếm suốt 5 năm qua.

1 tiếng sau...

Cuộc họp kết thúc. Kỳ Thanh thấy hơi nóng bức, cô liền lên sân thượng để hóng mát. Nghe có tiếng bước chân phía sau, cô quay đầu lại nhìn thì thấy Tuấn Khôi đang bước lại gần.

Cô cười nhạt:

“Giám đốc Trương, anh cũng thấy nóng sao?”

Tuấn Khôi không để ý đến câu hỏi của cô, dồn dập hỏi:

“Em là Triệu Vân Nhi đúng không? Tại sao em lại phủ nhận chứ? Em có biết là anh đã tìm kiếm em suốt 5 năm qua không? Em trả lời anh đi Triệu Vân Nhi!”

Kỳ Thanh bình tĩnh nói:

“Chẳng phải tôi đã nói với anh rồi hay sao? Tôi là Lâm Kỳ Thanh và tôi không quen ai tên Triệu Vân Nhi cả. Anh vui lòng đừng hỏi tôi những câu ngu xuẩn như thế nữa. Tôi cảm thấy rất phiền não khi phải nghe những câu hỏi về những người không liên quan đến mình.”

Ánh mắt Tuấn Khôi đã lạc đi:

“Không, không phải như vậy, anh không tin, anh không tin những gì em nói đâu Vân Nhi. Em biết không, anh yêu em rất nhiều, anh đã tìm kiếm em rất lâu trong vô vọng. Bây giờ gặp lại em thì em lại phủ nhận tất cả, em có biết anh đau lắm không?”

Kỳ Thanh mím môi, tim cô như có một nhát dao cứa qua, đau nhói. Nhưng cô vẫn giữ sự mạnh mẽ, lạnh lùng nói:

“Xin lỗi, những lời này anh nên nói với người anh yêu chứ không phải là tôi. Tôi chỉ là người dưng ngược lối mà thôi.”

Nói rồi cô quay người bước đi. Một giọt nước mắt trong suốt rơi nhẹ trên gò má cô. Cô cố kìm nén để không bật ra tiếng khóc. Khi nói ra những lời cay đắng như thế, trái tim cô cũng đau, đau lắm chứ. Nhưng cô không thể để lộ thân phận thật sự mà mình đã giấu kín suốt bao năm qua.

Cô xuống đến quầy tiếp tân. Eric thấy cô xuống thì mừng lắm nhưng đồng thời cậu cũng thấy có điều khác lạ. Cậu hỏi:

“Sao cậu lại khóc vậy Wendy?”

Kỳ Thanh đáp:

“Đâu có, hạt bụi vào mắt thôi, cậu đừng lo.”

Eric gật đầu rồi kéo cô ra xe đi về. Kỳ Thanh mím môi, nhất định không để Eric biết chuyện này.