"Không bằng để chúng ta trình diễn một khúc góp vui đi." Một vị tiểu thư trong đó đề nghị .
"Nếu nói về nhạc khí, thì có ai mà hơn được Tạ tiểu thư chứ?" Một vị tiểu thư khác lập tức tán dương.
Lời nói của hai người bọn họ lập tức đưa đến tiếng phụ họa của một đám người,bọn họ rối rít khen ngợi tài đánh đàn cao siêu của Tạ Hân Tú, như là khúc này chỉ có ở trên trời, nhân gian khó có mấy người có được trình độ như vậy…
.
Dư Hân Dật ở một bên tự rót rượu uống, giống như căn bản không có nghe được mấy lời a dua nịnh hót của những người kia.
Người Yêu Giới hiện nay chỉ biết có lục đục đấu đá, chẳng lẽ bọn họ cho rằng không gian Yêu Giới bị phong kín thì có thể tự thành một mảnh thiên địa, ăn ngủ không lo hay sao?
"Nhưng Tạ tiểu thư là biểu muội của vương gia, làm sao có thể tự hạ thấp mình mà khảy đàn cho người có địa vị thấp như chúng ta nghe được cơ chứ?"
"Phải, phải, là chúng ta lỡ lời rồi."
Một đám công tử, tiểu thư y như nhau, đối với cái loại chuyện a dua nịnh hót này hết sức thông thạo, biết rõ phải nịnh hót làm sao mới có thể vỗ tới đúng chỗ mấu chốt, còn có thể làm cho người được vỗ thoải mái toàn thân.
"Không cần phải ngại, mọi người cứ chơi đùa thoải mái, nào có quy củ như vậy." Tạ Hân Tú cười ha hả nói, "Người đâu, mang đàn tới."
"Vâng" Nha hoàn bên cạnh lập tức lấy cây đàn cổ đưa tới cho Tạ Hân Tú.
"Nữ tử của Yêu Giới chúng ta, nếu không phải là yêu lực xuất sắc thì cũng là tài nghệ xuất chúng, ít nhất cũng phải có được một bản lĩnh làm người người kính phục. Dù sao cũng còn tốt hơn người nào đó, cả ngày chỉ biết ăn ăn uống uống..., ngu si đần độn, không làm được trò trống gì." Tạ Hân Tú khinh thường liếc Liễu Lan Yên đang ngồi trên ghế hạng bét một cái.
Mấy Đại Trưởng Lão, còn có người trong Yêu Giới thế gia, chỉ cần có chút mặt mũi cũng đều thấy chướng mắt với vị tiểu thư Liễu Lan Yên này.
Trước kia lúc cha nàng vẫn còn là trưởng lão, nàng chỉ là một người không có yêu lực, chứ tính tình vẫn là một đại tiểu thư khuê tú biết tiến biết lùi.
Thế nhưng kể từ khi cha nàng gặp chuyện không may, nàng vì bị đả thích quá lớn mà cả người liền trở nên ngu ngu dại dại, tâm trí so với một đứa bé ba tuổi cũng không bằng, nhìn cũng làm cho người ta chán ghét.Căn bản là sự sỉ nhục trong giới thượng lưu của Yêu Giới.
Tạ Hân Tú ám chỉ người nào, tất cả mọi người trong lương đình tự nhiên đều hiểu, nử tử thì che miệng cười nhẹ, nam tử thì liếc mắt nhìn nhau, từ chối cho ý kiến, nhưng cặp mắt cũng chứa đầy sự châm biếm.
Liễu Hâm Dung nhìn Liễu Lan Yên một cái, than nhẹ một tiếng, giống như là đối với vị muội muội nhà mình này cũng thật bất đắc dĩ, rũ xuống mi mắt che giấu sự hài lòng trong đó.
Cười nhạo đi, hãy tận tình cười nhạo đi.
Càng để người ta biết Liễu Lan Yên không thể xài được thì Vương Gia lại nhìn nàng ta càng không thuận mắt, đến lúc đó, hôn ước tuyệt đối sẽ được thay đổi người .
Ngón tay mảnh khảnh của Tạ Hân Tú đặt trên dây đàn, một khúc nhạc mỹ diệu lưu chuyển trong hoa viên, mọi người nghe được,tinh thần liền sảng khoái không thôi.
Không thể không nói cầm kỹ của Tạ Hân Tú quả nhiên là cao siêu, âm phù cuối cùng rơi xuống, mọi người cùng nhau trầm trồ khen ngợi.
"Tạ tiểu thư, đàn nghệ rất hay." Một vị công tử thế gia trong đó vỗ tay cười lớn, " Tài đánh đàn của Tạ tiểu thư tinh xảo như vậy, thật không hổ danh là biểu muội của Vương Gia."
Nghe đám công tử thế gia a dua nịnh hót như thế, Dư Hân Dật thiếu chút nữa phun ngụm rượu trong miệng mình ra ngoài, hai câu này có cái quan hệ gì sao?
"Tạ tiểu thư, mấy ngày trước tại hạ tìm được một viên tinh thạch, vừa vặn hiến tặng cho tiểu thư." Một công tử thế gia khác đưa tay nâng một hộp gấm từ phía sau lưng lên, mở ra, bỗng nhiên có một luồng khí băng lạnh nhẹ nhàng khoan khoái tràn ra từ trong hộp.
Khí lạnh mát mẽ lan tràn ra khắp lương đình, khí nóng lập tức tiêu tan.
Tất cả mọi người đều là con cháu thế gia, không một người nào là có thân phận thấp kém, đương nhiên là có kiến thức, hiểu được tinh thạch này tuyệt đối không phải là vật tầm thường.
"Đây là. . . . . . Huyền Hàn Băng Tinh?" Tạ Hân Tú vui mừng hỏi, tuy là câu hỏi, nhưng cũng hết sức khẳng định, nếu không phải Huyền Hàn Băng Tinh thì tại sao có thể có khí của Hàn Băng như vậy.
"Ngàn năm mới cho ra tam khối Huyền Hàn Băng Tinh?"
"Thật sự đúng là vậy."
"Này, không tốt lắm đâu." Tạ Hân Tú nhìn Huyền Hàn Băng Tinh nằm trong hộp gấm, mắt lộ ra vẻ mừng rỡ, nhưng miệng vẫn nói lời từ chối.
"Tại hạ tìm được vật này cũng là vì muốn hiến tặng cho tiểu thư, tiếng đàn của tiểu thư mỹ diệu như thế, làm tại hạ nghe thấy như si như say, Huyền Hàn Băng Tinh thật sự là rất xứng với tiểu thư, cũng không bôi nhọ thân phận của người." Vị công tử thế gia kia không ngường khen ngợi Tạ Hân Tú, nóng lòng muốn kết thêm nhiều phần quan hệ với nàng ta.
Nếu có quan hệ tốt với Tạ Hân Tú rồi thì dĩ nhiên là có thể nói chuyện với Vương Gia, khi đã có thể nói chuyện với Vương Gia rồi thì tại Yêu Giới này chính là đã có được một cái núi dựa cực kì vững chắc.
"Nếu đã như thế, vậy cảm ơn nhé." Tạ Hân Tú cười híp mắt nhận lấy Huyền Hàn Băng Tinh, loại bảo vật trân quý này dù là nàng, cũng rất hiếm khi thấy được.
"Tạ tiểu thư thích chính là vinh hạnh của tại hạ." Công tử thế gia mừng thầm trong lòng.
Tạ Hân Tú nghịch Huyền Hàn Băng Tinh trong tay, xoay chuyển ánh mắt,cuối cùng rơi xuống trên người Liễu Lan Yên đang ngồi nhàn nhã ở một bên, xấu bụng cười: "Liễu Lan Yên, ngươi sẽ đưa cho ta cái gì đây?"
"A?" Liễu Lan Yên giật mình ngẩng đầu, hiển nhiên là không có ý thức được Tạ Hân Tú sẽ nói chuyện với nàng, trong khoảng thời gian ngắn tay chân luống cuống nhìn Tạ Hân Tú không biết trả lời nàng ta như thế nào.
"Tạ tiểu thư,khúc đàn lúc nãy tên gọi là gì? Tại hạ chưa từng nghe qua tiếng đàn mỹ diệu như vậy." Tô Hãn Hạo mở miệng, khiêm tốn hỏi Tạ Hân Tú.
Lời nói của Tô Hãn Hạo thật sự là ngoài dự đoán của Dư Hân Dật, đây là đang giải vây giúp cho Liễu Lan Yên sao.
"Chỉ là lung tung đàn mà thôi, nào có tên là gì." Tạ Hân Tú khẽ mỉm cười, vừa nhìn vị công tử của Tứ Đại Trưởng Lão vừa nói chuyện, nàng tự nhiên là phải nể mặt hắn.
Lời vừa nói xong, lại chuyển hướng về phía Liễu Lan Yên: "Mới vừa rồi ta nói..., ngươi nghe có hiểu không?"
Nhìn thấy Tạ Hân Tú căn bản không muốn bỏ qua cho Liễu Lan Yên, trong lòng Tô Hãn Hạo khẽ thở dài một tiếng, Tạ Hân Tú này đúng là một người ngang ngược, cậy vào thân phận của mình mà lung tung gây khó dể cho người ta.
Phải làm như thế nào cho phải đây?
Tô Hãn Hạo suy nghĩ muốn tìm thêm lý do để kéo dài đề tài nói chuyện, còn chưa kịp mở lời liền nghe được thanh âm khiếp sợ của Liễu Lan Yên: "Ta phải đưa đồ cho ngươi sao?"
"Đúng vậy." Tạ Hân Tú khẳng định gật đầu, ý tứ mười phần là muốn gây khó dễ cho Liễu Lan Yên.
Ai cũng biết địa vị bây giờ của Liễu Lan Yên ở Liễu phủ, nàng có cái gì có thể cầm ra ngoài tặng người khác sao?
Dù là đưa cho Tạ Hân Tú thứ quý trọng nhất trên người nàng, sợ rằng Tạ Hân Tú vẫn sẽ như cũ, coi thường vật mà Liễu Lan Yên đưa tới, lấy đó làm lý do bôi nhọ thân phận của nàng, gây khó dễ cho Liễu Lan Yên.
Dù sao đi nữa cũng đều là ngõ cụt.
"Tại sao ta phải tặng đồ cho ngươi?" Liễu Lan Yên không hiểu nháy mắt hỏi.
"Nghe ta đàn một khúc dễ nghe như vậy, ngươi không phải nên đưa cho ta ít đồ để bày tỏ tâm ý một chút sao?" Tạ Hân Tú hả hê ngẩng đầu lên, liếc nhìn Liễu Lan Yên, không chỉ là bởi vì Liễu Lan Yên ngu dại, mà là càng bởi vì cha của Liễu Lan Yên trước kia đối nghịch với biểu ca nàng.
Người đối nghịch với biểu ca nàng, nàng có thể không tìm cơ hội trả thù sao?
Dư Hân Dật ngồi ở bên cạnh giống như căn bản không có nghe thấy gì, tiếp tục uống rượu,nhưng thật ra thì hắn vẫn lặng lẽ dựng lỗ tai lên chú ý tình hình bên này.
Loại tình huống rõ ràng gây khó dễ này, nàng phải giải quyết như thế nào đây?
Thật là không dễ dàng.
Len lén nghiêng mắt nhìn Liễu Lan Yên, nhưng không nhìn thấy bất kỳ một vẻ bối rối nào trên gương mặt của nàng, chỉ thấy nàng hình như rất là nghi hoặc suy nghĩ một chút, sau đó mới ngẩng đầu, ngây thơ hỏi một câu: "Tạ tỷ tỷ là muốn được Lan Yên khen thưởng hay sao?"
Lời này vừa nói ra, bên trong đình nghỉ mát yên lặng như tờ, chỉ nghe thấy tiếng ve kêu mùa hè trong hoa viên này đột nhiên cao hơn một chút, thật giống như đang châm chọc người nào đó.