Yến hội tiến hành trong một cảnh hoan ca cười nói, nhìn khoảng không, Liễu Lan Yên đứng dậy, lặng yên không tiếng động rời đi, dù sao nàng cũng không phải trọng điểm của yến hội, tự nhiên cũng không có ai chú ý đến nàng.
Đi ra khỏi vườn hoa, lúc này Liễu Lan Yên mới thở dài một hơi, trong vườn thật sự quá bực bội.
Những lời nói a dua nịnh nọt, nàng nghe được thật là cảm thấy không thoải mái.
"Lan Yên muội muội." Đột nhiên vang lên thanh âm làm cho Liễu Lan Yên phải dừng chân, nàng khó hiểu quay đầu lại, sau khi thấy rõ ràng người vừa tới, liền lộ ra khuôn mặt tươi cười: "Tô công tử, sao ngươi lại tới đây?"
"Lan Yên muội muội, nơi này cũng không thích hợp với ngươi, sau này ngươi đừng trêu chọc Tôn chủ nữa." Tô Hãn Hạo nghiêm túc nói.
Có trời mới biết vừa rồi ở trong yến hội, hắn nhìn thấy hành động của Liễu Lan Yên, trái tim thiếu chút nữa nhảy ra từ cổ họng, nhưng mà nghĩ đến sinh tử tồn vong của gia tộc, hắn cũng không thể làm gì khác hơn, loại cảm giác bất lực này khiến hắn uể oải.
"Ta không có trêu chọc hắn." Liễu Lan Yên nháy đôi mắt to ‘hắc bạch phân minh’ của mình, ngây thơ nói.
"Ngươi.....Aizzz....." Tô Hãn Hạo còn muốn khuyên hai câu nữa, nhưng nghĩ đến trí lực của Liễu Lan Yên, chỉ sợ mình nói cái gì nàng ta cũng không hiểu được, nên đành bỏ qua ý định tiếp tục khuyên.
"Tô công tử, ngươi vẫn là nhanh trở về đi thôi." Liễu Lan Yên cười ha hả nói, thúc giục Tô Hãn Hạo, một người râu ria như nàng rời đi không sao, nhưng Tô Hãn Hạo là công tử của trưởng lão, đương nhiên không thể vắng mặt thời gian dài.
Tô Hãn Hạo không yên lòng nhìn Liễu Lan Yên một chút, cuối cùng than nhẹ một tiếng, xoay người rời đi.
Liễu Lan Yên nhìn bóng lưng của Tô Hãn Hạo nhẹ nhàng gợi lên khóe môi, nàng cũng không muốn bị nhiều thứ trói buộc như vậy, hắn là người tốt, nhưng mà lưng đeo quá nhiều thứ.
Một đường thuận lợi rời đi Vương Cung, Liễu Lan Yên trở lại Liễu phủ, mới vừa trở lại phòng của nàng, liền bị Tần Tụ một phen bắt đi qua.
"Tần di, người....."
"Tiểu thư, người sao rồi? Có bị thương không? Có bị người khác khi dễ hay không?" Căn bản cũng không để cho Liễu Lan Yên có cơ hội nói chuyện, Tần Tụ một hơi liên tiếp hỏi ra nhiều vấn đề, làm Liễu Lan Yên không có nửa phần cơ hội chen miệng vào.
"Tiểu thư, Liễu Hâm Dung bị đánh, còn người có bị làm sao không?" Tần Tụ ở bên trong Liễu phủ nghe nói Liễu Hâm Dung bị đánh đến trầy da sứt thịt, được nâng trở về, dọa cho nàng hốt hoảng, chỉ sợ tiểu thư nhà mình gây ra chuyện gì trong yến hội, kết quả so với Liễu Hâm Dung còn thảm hơn.
"Ta rất khỏe." Liễu Lan Yên vô tội mở ra hai bàn tay, để Tần Tụ thuận lợi kiểm tra một phen.
Tần Tụ nhìn từ trên xuống dưới xác định nhiều lần, Liễu Lan Yên không có việc gì, lúc này mới yên lòng lại.
Nàng còn muốn hỏi thêm một chút nữa, nhưng khi thấy Liễu Lan Yên ngay cả mí mắt cũng không mở ra nổi, không ngừng ngủ gật thì đau lòng không thôi, nhẹ giọng nói: "Tiểu thư, đã chuẩn bị xong nước nóng rồi, người tắm một cái rồi ngủ tiếp được không?"
"Được." Liễu Lan Yên mơ mơ màng màng đáp lời, nhắm mắt lại, mặc cho Tần Tụ đem nàng tới phòng bên, tùy tiện tắm rửa sạch sẽ, trở lại nằm úp sấp trên giường liền ngủ.
Tần Tụ thấy tiểu thư nhà mình như vậy, cũng không tiện nói cái gì nữa, thấy cửa sổ đều đã đóng hết, lúc này mới lui ra ngoài, trở về phòng ngủ của chính mình.
Qua nửa canh giờ, Liễu Lan Yên vốn nên ngủ say ở trên giường thế nhưng hóa thành một đạo ảnh nhạt, biến mất trên giường nhỏ.
Ở rừng núi ngoài thành, Liễu Lan Yên ngồi trên nhánh cây, đung đưa bắp chân, chỉ thấy làn váy theo gió đêm khẽ phất phới.
Bạch y mỏng manh nhẹ nhàng khoác ở trên người, thật giống như đám mây lúc ẩn lúc hiện ở trên trời hóa thành quần áo, tóc dài đen nhánh giống như mực đổ xuống sau lưng, sợi tóc tung bay ở trong bóng đêm hòa thành một thể.
Đôi mắt linh động như nước lưu chuyển, giống như ánh sao mỹ lệ trong đêm tối.
Chỗ nào giống tiểu thư mồ côi ngây dại ở Liễu phủ, rõ ràng chính là ám dạ tinh tinh bướng bỉnh.
"Tiểu thư." Trong đêm tối vang lên một giọng nam nhàn nhạt, nếu không nghe kỹ, còn tưởng là tiếng lá cây ma sát vào nhau tạo thành.
"Tình huống thế nào rồi?" Liễu Lan Yên cười ha hả nói, căn bản cũng không để ý bên cạnh mình không có một bóng người.
"Tất cả đều giống như tiểu thư dự đoán." Thanh âm rất nhỏ vang lên, khiến Liễu Lan Yên hài lòng mỉm cười.
"Tiểu thư, trễ thế này rồi mà người còn ra ngoài, nếu như bị người Liễu phủ phát hiện thì không phải là chuyện tốt. Sau này, hãy để thuộc hạ đi gặp tiểu thư bẩm báo."
"Ngươi biết cái gì? Người Liễu phủ coi là cái gì, tiểu thư đây là đợi ở Liễu phủ nhàm chán, mới ra ngoài giải sầu." Một thanh âm nghịch ngợm đột nhiên xuất hiện, vẫn như cũ không thấy bóng dáng, nhưng giọng điệu nhẹ nhàng kia, làm cho người ta biết đấy là một cô gái hoạt bát.
Giọng nam nhàn nhạt ban đầu không một tiếng động yên lặng lui xuống, hắn sai lầm rồi. Hắn hoàn toàn quên tiểu thư thường không theo lý lẽ bình thường.
"Tốt lắm, hai người các ngươi, đừng có vừa gặp liền cãi vã như vậy." Liễu Lan Yên cười lắc đầu: "Ta muốn yên lặng một chút."
"Vâng" sau khi đồng thời lên tiếng trả lời, trong rừng núi lại khôi phục một mảnh yên tĩnh.
Liễu Lan Yên ngồi ở trên cành cây, nghĩ ngợi chuyện hôm nay nhìn thấy Yêu thần, người nam nhân kia thật sự làm cho người ta ngoài ý muốn, hắn chỉ là đùa bỡn nàng và Liễu Hâm Dung thôi sao?
Đối với nàng dung túng, đối với Liễu Hâm Dung trách móc nặng nề, thật sự chỉ là do hắn nhất thời nhàm chán sao?
Nghĩ đến bộ dáng nửa nằm nửa ngồi trên ghế của người nam nhân kia, trong đầu thoáng qua nụ cười ôn hòa vui vẻ bên môi của hắn, lập tức một cỗ đau nhức từ đáy lòng dâng lên, khuếch tán ra.
Khiến cho Liễu Lan Yên nức nở một tiếng, theo bản năng để tay lên ngực.
Đây là làm sao?
Tại sao thấy người nam nhân kia, sẽ khiến nàng không thoải mái như vậy?
Chung quy nàng cảm thấy hành động của Yêu thần, không đơn giản giống như bề ngoài.
Không đợi Liễu Lan Yên nghĩ ra, lập tức cảm thấy cách đó không xa có động tĩnh dị thường, nhướn mày, âm thầm mắng một tiếng, thế nhưng lại sơ ý đến trình độ như vậy, có người đến gần cũng không biết.
"Người nào?" Dư Cận Thước nghe được tiếng vang, lập tức quát lớn một tiếng, nhìn về chỗ ẩn thân của Liễu Lan Yên.
Nếu bị phát hiện, Liễu Lan Yên cũng không có ý định né tránh, nhẹ nhàng đưa tay đem lụa mỏng che mặt, nhảy xuống.
Sau đó, Dư Cận Thước thấy một màn khiến hắn hít thở không thông.
Cô gái giống như bạch vân lượn lờ thướt tha từ bầu trời đêm lướt xuống, tóc dài tung bay, lộ ra một cảm giác nhẹ nhàng phiêu dật.
Cặp mắt mang theo cười nhạo không chịu trói buộc, cũng bởi vì cặp mắt này, mê hoặc lòng người, đem khí chất phiêu nhiên trong trẻo lạnh lùng giống như tiên hoàn toàn thay đổi, hóa thành ám dạ tinh linh .
Cứ nhẹ nhàng như vậy hạ xuống trước mặt hắn, khiến trái tim hắn hung hăng xuất hiện một vết nứt, có cái gì đó tiến vào chiếm giữ trong đó.
Hắn thân là đệ đệ của Yêu chủ, Vương gia quyền cao chức trọng trong yêu giới, sắc đẹp cũng đã thấy nhiều, nhưng chưa thấy cô gái nào đem thánh khiết cùng diêm dúa lẳng lơ dung hợp hoàn mỹ như thế.
Hết lần này đến lần khác cô gái trước mặt có thể làm được, còn không có một chút dị dạng khác thường.
Lúc này, trong đầu của hắn không biết thế nào lại nhảy ra câu nói của yêu thần ở trên yến hội "Dong chi tục phấn."
Đúng vậy, cùng so sánh với cô gái này, mười mỹ nhân kia thật đúng là dong chi tục phấn, không có nửa phần có thể so sánh.
Một cái ý niệm kiên định từ đáy lòng hắn toát ra -- nữ tử này, hắn đã định rồi!
------- lời ngoài mặt ------
Cất giấu a, có thể tới mãnh liệt một chút hay không?