Dư Hân Dật thở dài một hơi, ngồi xuống, gãi gãi đầu của mình.
Liễu Lan Yên và Yêu Thần rốt cuộc là đang diễn trò gì?
Chẳng lẽ hai người đã từng quen biết nhau?
Dư Hân Dật là trăm mối nghìn tơ vẫn không có cách giải, trong khi đang cúi đầu suy tư, thì đột nhiên cảm thấy quanh thân chợt lạnh, bản năng cảnh giác cho biết – đó là sát khí.
Nâng ly rượu lên, tùy ý ngẩng đầu, nhìn chung quanh một vòng, rốt cuộc là ai động sát tâm với hắn?
Xem một vòng, Dư Hân Dật nhìn đến một đối tượng khả nghi -- Yêu Thần.
Không biết có phải là hắn tưởng tượng hay không, mà luôn có cảm giác nụ cười bên môi của Yêu Thần cứ rét lạnh thế nào, khi tùy ý khẽ liếc mắt quét qua hắn, còn mang theo sát khí âm lãnh.
Trừng mắt muốn nhìn cho kĩ nhưng cái cảm giác kỳ quái kia lại chợt biến mất, giống như vừa rồi chỉ là ảo giác của hắn.
Sắc mặt Dư Hân Dật không thay đổi, vẫn là cái bộ dáng cả ngày vô công rỗi nghề kia, chỉ là trong lại lòng không khỏi hoài nghi, hình như hắn không có đắc tội Yêu Thần, chẳng lẽ cảm giác vừa rồi thật sự chỉ là ảo giác thôi sao?
Trong lúc Dư Hân Dật đang nghĩ mãi không xong, thì đột nhiên có tiếng thanh thúy do ngọc bội khẽ chạm nhau vang lên, âm thanh này hết sức dễ nghe, hấp dẫn lực chú ý của mọi người, tất cả đều ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy mười mỹ nhân đang chầm chậm đi lên phía trước, trực tiếp dừng lại ở phía dưới vị trí trung tâm.
Mười người, mỗi bên năm người, chia ra làm hai hàng hành lễ hạ bái.
Vừa thấy mười người kia, dù là những Quý tộc thế gia cũng đều không khỏi sợ hãi than ra tiếng, mười người này bộ dạng thật có thể nói là là xinh đẹp động lòng người, mỗi người đều là mang theo phong tình, lẳng lơ.
"Tôn chủ, đây là người mà Chủ Thượng đã tận tâm chọn lựa, Tôn chủ có hài lòng không?" Dư Cận Thước chắp tay làm lễ, ngẩng đầu nhìn Yêu Thần đang nửa ngồi nửa dựa vào bên trong ghế đệm, cung kính nói.
Yêu Thần ngước mắt, nhàn nhạt quét mắt một cái, nhìn mười người xinh đẹp bên dưới.
Mười người này, tùy tiện lấy ra một người cũng tuyệt đối là đẹp nghiêng nước nghiêng thành, hại quốc hại dân, một cái nhăn mày một nụ cười đều giống như có ma lực, câu người thần hồn điên đảo, trong lòng ngứa ngáy rạo rực, hận không thể lập tức cướp bọn họ làm của riêng. Hận không thể dâng tất cả những gì mình có đến trước mặt bọn họ, chỉ vì muốn đổi một cái liếc mắt dừng lại ngắn ngủi của bọn họ.
Dư Cận Thước đối với mỹ nhân mình chọn là có niềm tin tuyệt đối, mười người này có thể nói là phong cách khác nhau, đẹp sắc xảo, lạnh lùng ngạo mạn, thanh tú, ngây thơ. . . . . . Tuyệt đối là bao gồm tất cả các loại phong cách.
Chỉ cần nói ra mong muốn, mười người này đều có thể thỏa mãn tất cả.
Cho nên, sau khi ánh mắt Yêu Thần quét một vòng qua mười người đó, Dư Cận Thước liền hơi ưỡn ngực lên, nở nụ cười hả hê chờ Yêu Thần khen ngợi.
Yêu Thần cười, cong khóe môi, làm cho người ta có một loại cảm giác gió xuân hiu hiu dịu dàng, làm cho người ta từ trong ra ngoài đều thấy nhẹ nhõm, cả người tựa như đang tung bay trong gió.
"Dung chi tục phấn (tầm thường)." Nhẹ nhàng phun ra bốn chữ, lập tức khiến Dư Cận Thước từ trên cao trực tiếp rơi xuống đáy cốc, bị đả kích đến thương tích đầy mình, nụ cười hả hê nhanh chóng đọng lại ở trên mặt, cộng thêm kinh ngạc đột ngột, tất cả tổ hợp lại với nhau, nhìn thế nào cũng thấy thật quỷ dị.
Yêu Thần không hề nhìn sắc đẹp phía dưới nữa, nghiêng đầu, không chút để ý hỏi một câu: "Đây chính là thành ý của Yêu Chủ?"
Trong lòng Yêu Chủ run lên, vội vàng nói: "Tôn chủ, mười người này thật là đã trải qua chọn lựa tỉ mỉ, bọn họ đều là. . . . . ."
Tiếng cười nhẹ nhàng tràn ra từ bờ môi mỏng của Yêu Thần, nụ cười nhẹ nhõm làm cho Yêu Chủ nghe được phải lập tức câm miệng.
"Yêu Chủ còn muốn chuyện như Khánh Lê xảy ra một lần nữa?" Lời Yêu Thần nói, khiến bộ mặt đang cười của Yêu Chủ cứng đờ, những lời này hắn nhận cũng không được, mà không nhận cũng không được.
Khánh Lê dễ dàng tiến vào phạm vi thế lực của Yêu Thần như thế, có lẽ là bởi vì ban đầu đã sớm bọn họ muốn mượn người của Yêu Thần ra tay.
Hôm nay Yêu Thần lại lấy ra nói như vậy, Yêu Chủ dù sao cũng cảm thấy hơi lúng túng.
"Tôn chủ, chuyện này. . . . . ." Trong lúc Yêu Chủ vẫn còn đang tìm lý do, thì Yêu Thần nhẹ nhàng cười một tiếng, trêu nói: " Yêu Chủ không cần khẩn trương như vậy, bổn tôn cũng chỉ là đùa một chút thôi. Những người này, bổn tôn nhận."
Sao?
Yêu Thần đột nhiên biến chuyển, làm cho Yêu Chủ không thể nào giải thích được, căn bản là theo không kịp ý định thay đổi bất thường của hắn.
Sau vài giây kinh ngạc ngắn ngủi, Yêu Chủ lập tức thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần Yêu Thần nhận lấy quà tặng, thì ít nhiều gì cũng đều đồng nghĩa với chuyện Khánh Lê đã qua.
"Sắp tới là ngày hội luận phẩm, đúng không?" Yêu Thần cũng không hề để ý chuyện Khánh Lê, ngay cả mười người xinh đẹp đang nhu thuận đứng ở một bên, hắn nhìn cũng không thèm nhìn một cái, mà chỉ tùy ý hỏi Yêu Chủ.
"Đúng vậy." Nhắc tới cái này, trên mặt Yêu Chủ cũng lộ ra thần sắc vui mừng.
Đây chính là đại hội quan trọng của giới trẻ trong Yêu Giới bọn họ.
"Còn nửa tháng nữa chính là ngày hội luận phẩm, không biết đến lúc đó Tôn chủ có thể dư ra chút thời gian giá lâm?" Những lời này của Yêu Chủ hoàn toàn là khách khí, chứ người nào mà không biết từ trước đến giờ Yêu Thần đều luôn khinh thường tham gia những loại chuyện như vậy, huống chi còn là đại hội tỷ thí của tiểu bối nhỏ tuổi, hắn càng thêm không thèm liếc một cái.
"Ừ, được." Yêu Thần hời hợt nói một câu, lại thiếu chút nữa dọa cho Yêu Chủ rớt cằm, mới vừa rồi không phải là hắn nghe lầm chứ?
Yêu Thần nói sẽ tới tham gia hội luận phẩm?
"Tôn chủ, ngài đây là. . . . . ." Yêu Chủ thấp thỏm lo âu dò hỏi.
Không bình thường, quá không bình thường rồi.
Chẳng lẽ Yêu Thần đang chuẩn bị hành động gì sao?
Càng nghĩ, Yêu Chủ càng thấp thỏm, bất ổn chờ câu nói kế tiếp của Yêu Thần.
"Bổn tôn muốn tìm một người, sức mạnh lúc nào cũng cần phải truyền thừa." Yêu Thần thản nhiên nói, nhưng một câu không nặng không nhẹ này nói ra lại làm cho thanh niên trong khion6 viên chấn động không ngừng, tất cả đều vui mừng nhìn chằm chằm vào Yêu Thần cao cao tại thượng.
Truyền thừa sức mạnh?
Đây là có ý gì?
Chẳng lẽ là, Yêu Thần muốn tìm đệ tử sao?
Tính tình Yêu Thần bất định, luôn làm việc theo ý thích, nhưng mà năng lực của hắn tuyệt đối là không người nào dám chất vấn.
Nếu như có thể trở thành đệ tử của Yêu Thần . . . . . . được hắn chỉ dạy tu luyện Yêu lực, thì thành tựu sau này, cộng với chỗ dựa vững chắc là Yêu Thần. . . . . . Vô luận là nghĩ theo phương diện nào, đây cũng đều là cơ hội ngàn năm có một.
Những con em thế gia, thế hệ thanh niên kia như thế nào lại không động lòng được chứ?
Vì vậy, những ánh mắt nóng bỏng chờ đợi của tất cả mọi người đều chăm chú nhìn chằm chằm Yêu Thần, cái người nam tử hoàn mỹ ngồi ở vị trí cao cao tại thượng kia, khiến cho Yêu Chủ cũng phải kiêng kỵ ba phần, rất có thể sẽ là sư phụ của bọn họ, bọn họ làm sao có thể không kích động đây?
"Liễu Lan Yên, ngươi muốn nội đan của bổn tôn như vậy, thì chắc là sẽ tham gia hội luận phẩm chứ?" Yêu Thần đột nhiên cất giọng nói, khiến cho Liễu Lan Yên đang ngồi phía dưới phải ngẩng đầu, hơi hất cằm lên, khẳng định nói, "Ta đương nhiên sẽ tham gia, nội đan của ngươi là của ta!"
Liễu Lan Yên nói lời khoác lác vô sỉ, lập tức làm mọi người trong vườn thấp giọng châm biếm, một người ngay cả yêu lực cũng không có, mà còn dám đi tham gia hội luận phẩm sao?
Nói nàng ngu, thật đúng là ngu đến hết thuốc chữa.
"Vậy bản tôn phải mỏi mắt mong chờ rồi." Yêu Thần cười như không cười liếc mắt nhìn Liễu Lan Yên, đùa giỡn nói một câu.
Trong vườn, những người có tâm tư bén nhạy, liền âm thầm suy nghĩ, mơ hồ suy đoán.
Yêu Thần chỉ là đang đùa bỡn Liễu Lan Yên thôi.
Lúc đầu còn giống như rất quan tâm đến Liễu Lan Yên, hiện tại lại bảo nàng tham gia hội luận phẩm, đây không phải là bêu xấu nàng trước mặt mọi người sao.
Thì ra là như vậy, Liễu Lan Yên chỉ là một vật giải khoay của Yêu Thần trong lúc nhàm chán mà thôi.
Nghĩ thông suốt một điểm này, mọi người liền sáng tỏ gật đầu, khó trách vừa rồi Yêu Thần bảo vệ Liễu Lan Yên như vậy, thì ra cũng chỉ là hắn trong lúc nhàm chán để dành lại trêu chọc thôi.
Bị Yêu Thần làm một loạt hành động kỳ quái không giải thích được, trong lòng Liễu Lan Yên cười lạnh không dứt, đầu óc của cái tên Yêu Thần này không phải là có bệnh chứ? Làm gì lại muốn gây khó dễ cho nàng như vậy?
Nếu đã muốn gây khó dễ cho nàng thì. . . . . . Hừ hừ. . . . . .
Liễu Lan Yên cúi đầu uống ly rượu trong tay, trong mắt đã hiện lên nụ cười phức tạp, ai chết vào tay ai còn chưa biết đâu.