Hạ Thụy cảm thấy, nếu Phùng Duệ Hiên đã giới thiệu cậu với bạn bè của anh thì cậu cũng nên giới thiệu anh với bạn bè của mình, như vậy thì hai người yêu đương sẽ thoải mái hơn, không phải lén lút giấu giếm ai cả.
Người bạn đầu tiên Hạ Thụy thông báo đến chính là Doãn Mộng Ninh, nhưng cô có vẻ đã đoán được ngay từ đầu nên không quá là bất ngờ.
Còn Tiêu Lam, Đinh Dự với Chu Vũ Khiêm, Hạ Thụy nghĩ chắc 3 người này phải sốc lắm.
Thế mà Tiêu Lam chỉ há mồm tròn như chữ O, sau đó thở dài, vỗ vỗ vai cậu: "Con đường này rất khó đi, nhưng yên tâm, tao vẫn sẽ luôn bên cạnh mày."
Còn Đinh Dự gọi hẳn video, nói là: "Anh Thụy hạnh phúc mới là quan trọng nhất!"
Chu Vũ Khiêm thì lại giống như có chuyện gì đó muốn nói, thế nhưng cuối cùng không nói ra, chỉ bảo: "Thế à? Tao không ngờ là anh Duệ Hiên đấy! Nhưng dù sao thì mày vui là được."
Sao cậu cứ có cảm giác Chu Vũ Khiêm không thoải mái mà cứ cố tỏ ra mình đang vui vẻ vậy nhỉ?!
"Vậy mày cảm thấy thế nào? Đương nhiên thì tao vui vẻ vẫn là quan trọng nhất, nhưng tao cũng không hi vọng bạn tao sẽ.....có thái độ về chuyện đó."
Chu Vũ Khiêm mỉm cười: "Tao ok mà, mày cứ yêu người mà mày muốn yêu đi, tao ủng hộ."
Hạ Thụy định nghi ngờ hỏi lại, thế nhưng Chu Vũ Khiêm nói có việc phải đi trước.
Tối hôm đó, Chu Vũ Khải gọi điện cho Hạ Thụy hỏi, có biết Chu Vũ Khiêm đi đâu mà vẫn chưa về không, Hạ Thụy đi tìm hiểu mới biết, Chu Vũ Khiêm đến quán rượu cả đêm không về.
Hạ Thụy gặng hỏi mãi, cậu ta mới nói rằng bị thất tình.
"Người cậu thích đó, là người như thế nào?" - Hạ Thụy hỏi.
Chu Vũ Khiêm: "Là một người rất tốt."
***
Hạ Thụy lên năm 2, có một đàn anh khóa trên ở cùng tầng kí túc xá hay nhờ cậu giúp đỡ mấy việc lặt vặt giới thiệu cho cậu một công ty truyền thông để thực tập.
Hạ Thụy thấy đây là một cơ hội rất tốt, thực tập càng sớm thì càng học hỏi được nhiều, tích lũy được nhiều kinh nghiệm, vậy nên cậu đồng ý ngay.
Chuyện thực tập này thì ba cậu không có ý kiến gì nhiều, miễn sao là làm việc cậu muốn và công việc đàng hoàng, tử tế là được.
Nhưng lúc nói với Phùng Duệ Hiên thì anh lại có vẻ không đồng tình lắm, cho rằng bây giờ cậu đi làm công ty thì hơi sớm quá.
"Không sớm! Có những người còn đi làm từ hồi năm nhất rồi kia kìa, hơn nữa là công ty mà đàn anh kia đang thực tập, có thể đảm bảo."
Phùng Duệ Hiên giải thích: "Không phải anh lo em bị lừa, mà anh muốn em tập trung vào việc học hơn, em học tốt các môn chuyên ngành của mình thì lúc đi thực tập sẽ có đầy đủ kiến thức, không bị bỡ ngỡ."
Rất ít khi Hạ Thụy và Phùng Duệ Hiên tranh luận với nhau về chuyện gì đó, đây là một lần hiếm hoi.
Hạ Thụy tuổi trẻ sục sôi, đang tràn đầy nhiệt huyết muốn kiếm tiền, cậu nhất định phải làm cho Phùng Duệ Hiên thấy lợi ích khi đi thực tập sớm.
"Hồi năm nhất em cũng đi gia sư mà đâu có ảnh hưởng gì đến việc học đâu.
Với lại bây giờ đi làm cũng chỉ có nửa buổi, học nửa buổi, hai ngày cuối tuần vẫn được nghỉ."
"Mà á, kể cả anh không cho em vẫn cứ đi!"
Có người yêu lớn tuổi hơn cũng là một lợi thế, chẳng hạn như những lúc như này đây, Phùng Duệ Hiên không nói lại được Hạ Thụy, đành phải chiều theo ý cậu.
"Được, vậy bây giờ em thích đi làm thì đi làm, nhưng sau một học kì, điểm các môn của em không được giảm, chỉ có giữ nguyên hoặc tăng lên.
Em làm được không?"
Hạ Thụy nhếch mép: "Quá easy, năm nhất em còn suýt lấy được học bổng đấy!"
Phùng Duệ Hiên thấy biểu cảm của cậu thì không nhịn được mà bật cười, lắc đầu chịu thua: "Ừm, em là giỏi nhất!"
Thế nhưng Hạ Thụy như vẫn còn điều gì đó băn khoăn, cậu ngồi trên đùi Phùng Duệ Hiên, mặt đối mặt anh, cúi đầu nghịch nghịch ngón tay anh.
"Đi làm công sở thì phải có quần áo công sở, mà em thì chỉ có vài bộ, không đủ dùng."
"Cuối tuần này anh đi mua đồ với em."
Hạ Thụy chỉ đợi Phùng Duệ Hiên nói thế là vui vẻ trở lại, sau đó trèo khỏi người anh.
Phùng Duệ Hiên nhanh tay kéo người lại giữ rịt trong lòng mình.
"Lợi dụng anh xong là đi hử?"
Hạ Thụy nhún vai: "Là anh tự nguyện mà."
Phùng Duệ Hiên: "Tự nguyện thì tự nguyện, em vẫn phải cho anh cái gì chứ!"
Sau đó Hạ Thụy chưa kịp nói gì, Phùng Duệ Hiên đã chặn môi cậu lại.
Hạ Thụy nghĩ, mỗi lần hôn thôi mà Phùng Duệ Hiên đã mạnh bạo như vậy rồi, đến khi làm chuyện kia thì không biết như nào nữa!!