Hạ Thụy đã đứng trước tủ quần áo hơn một tiếng đồng hồ, bạn cùng phòng nhịn không được phải kêu lên: "Mày đi ra mắt ba mẹ nhà người ta à?"
Hạ Thụy lắc đầu: "Mày không hiểu đâu."
Rồi lại thở dài, còn hai tiếng nữa mới đến giờ hẹn với Phùng Duệ Hiên cơ, nhưng lần này không chỉ đi gặp mình anh mà còn gặp mặt tất cả.....những người có quan hệ với anh, bạn bè cho đến đàn em.
Hạ Thụy nghe Phùng Duệ Hiên bảo vậy.
Cũng gần như ra mắt gia đình rồi còn gì nữa!
Cậu muốn mặc một bộ đồ lịch sự nhưng không kém phần thoải mái, còn phải trông có vẻ thân thiện một chút.
Cuối cùng, nhờ sự "trợ giúp" của 3 người bạn cùng phòng, Hạ Thụy chọn áo sơ mi màu kem, quần đen phối với giày sneaker trắng, vừa trưởng thành lại vừa gọn gàng, lịch sự.
Phùng Duệ Hiên đậu xe bên ngoài trường của Hạ Thụy, vừa mới cúi xuống nhìn đồng hồ, ngẩng đầu lên đã bắt gặp cậu đi từ cổng kí túc xá ra, cực kì thu hút, cực kì đẹp trai.
Hạ Thụy còn mang theo một cái túi xách nhỏ dành cho con trai, Phùng Duệ Hiên nhìn từ xa mà cứ có cảm giác cậu đang ngại ngùng, bẽn lẽn.
Lúc cậu đi đến nơi, suýt thì không kìm được mà ôm eo cậu kéo vào lòng, may mà Hạ Thụy đưa tay ra ghìm anh lại.
Ngồi trong xe rồi, hai người hôn chào nhau một cái, lúc này Phùng Duệ Hiên mới lái xe đi.
Trên đường đi đến khách sạn, thỉnh thoảng tay Phùng Duệ Hiên lại sờ s.oạng lung tung người ngồi bên cạnh, chốc chốc lại kêu: "Eo nhỏ quá!", rồi lại kêu: "Áo mỏng thế!", Hạ Thụy đánh vào tay anh rồi dọa sẽ chui ra ghế sau ngồi, lúc này Phùng Duệ Hiên mới chịu yên phận.
Bữa tiệc được tổ chức trên tầng cao nhất của khách sạn Shine, chỉ có một bàn tiệc nhưng rất rộng, chứa được nhiều người.
Phùng Duệ Hiên nắm tay Hạ Thụy bước vào, anh còn xoa xoa mu bàn tay cậu để làm cậu bình tĩnh lại: "Không sao đâu, mọi người tốt lắm."
Hạ Thụy biết vậy, nhưng căng thẳng thì vẫn căng thẳng chứ!
Lúc Phùng Duệ Hiên và Hạ Thụy bước vào, bên trong đã có mặt đầy đủ các khách mời, chỉ có hai nhân vật chính là đến muộn thôi.
Chu Văn: "Hey bro!" đầu tiên coi như chào hỏi.
Sau đó mọi người cũng lần lượt chào theo.
Hạ Thụy không biết ai với ai nhưng cũng nói xin chào mọi người.
Cậu và Phùng Duệ Hiên ngồi giữa, đám bạn bè xung quanh bắt đầu nhìn chòng chọc Hạ Thụy, thậm chí cậu còn nghe thấy có người nhỏ giọng nói: "Đẹp thật đấy!"
Phùng Duệ Hiên ôm vai Hạ Thụy, cao ngạo nói: "Đây là Hạ Thụy, người yêu của tao, cũng là một người vô cùng quan trọng đối với tao.
Thế nên là, những ai đang nhìn thì tém tém cái mắt lại, em ấy là của tao."
Ngay lập tức, mọi người vỗ tay rào rào, sau đó nhìn nhau nói chuyện, cố không nhìn Hạ Thụy nữa.
Hạ Thụy cũng lịch sự chào và giới thiệu tên của mình lại lần nữa.
Thấy cậu cũng có vẻ không quá khó gần nên mọi người mạnh dạn hơn, bắt đầu tò mò hỏi chuyện cậu, thế nhưng đa phần chuyện gì mà Phùng Duệ Hiên biết thì anh sẽ trả lời thay cậu.
Một người bạn của Phùng Duệ Hiên thấy anh bảo vệ Hạ Thụy như vậy thì tặc lưỡi ngán ngẩm: "Yêu vào rồi thần kinh thế đấy!"
"Hạ Thụy, cậu không biết đấy thôi, bình thường bọn tôi mà làm Phùng Duệ Hiên phật ý là nó sẵn sàng "xử" luôn và ngay, nhưng được cái nghĩa hiệp, hay giúp đỡ bạn bè.
Thấy nó có người yêu, tôi cũng mừng lắm."
Một người khác tiếp lời người kia: "Aiyo, nay văn hay chữ tốt quá vậy bây, bình thường toàn *** cơ mà!"
Hạ Thụy cười, cậu biết mấy người này cũng đang cố gắng thể hiện lịch sự trước mặt cậu.
Có một người lần trước từng mời rượu Hạ Thụy trong tiệc khai trương nhà hàng của Phùng Duệ Hiên cũng đang có mặt, anh ta nói với Hạ Thụy: "Lần đó mới gặp cậu là tôi đã biết Phùng Duệ Hiên quả này đổ đứ đừ rồi, còn rất bảo vệ cậu nữa."
Phùng Duệ Hiên trực tiếp thừa nhận: "Thì sao? Tao tình nguyện đấy, mày ghen tị à?"
Người bạn kia trừng mắt trước độ vô liêm sỉ của Phùng Duệ Hiên, nhưng rồi cuối cùng cũng bật cười chịu thua.
Bữa ăn diễn ra trong không khí vui vẻ, không hề gượng gạo như Hạ Thụy nghĩ, thậm chí cậu còn để ý thấy một vài người bạn thân thiết của Phùng Duệ Hiên như Chu Văn, hay người tên Phó Lam ngồi cạnh cậu, hoặc một ông anh đầu đinh xăm đầy tay tên La Hiên ngồi cạnh Phùng Duệ Hiên đang có vẻ như muốn chuốc say Phùng Duệ Hiên thì phải.
Nhưng Phùng Duệ Hiên đâu dễ bị lừa thế, cả buổi tối, anh không uống ngụm nào, lấy lí do là còn đưa Hạ Thụy về trường, sáng mai có tiết.
Hạ Thụy nghĩ chắc mấy ông anh này muốn nói chuyện gì đó với cậu nên định chuốc say Phùng Duệ Hiên đây mà, thế là lúc ăn xong, đợi Phùng Duệ Hiên vào nhà vệ sinh, cậu bèn chủ động ngồi cạnh mấy người bọn họ.
Chu Văn: "Không ngờ tôi sắp phải gọi người bằng tuổi em họ tôi là anh dâu."
Phó Lam: "Tôi từng nghe Phùng Duệ Hiên kể về cậu rồi, theo lời hắn kể thì cậu rất tốt.
Gặp mới biết, không chỉ tốt mà còn đẹp nữa."
La Hiên trông "yang hồ" nhưng lại có vẻ sâu sắc nhất, thấy Hạ Thụy ngồi cạnh bèn dập điếu thuốc rồi mới nói: "Phùng Duệ Hiên ấy mà, đối với người ngoài thì vừa lịch sự vừa xa cách, đối với anh em thì giúp hết sức mình, còn đối với người yêu, nó từng bảo nếu nó có 100 cái kẹo thì sẽ cho người đó tất, chỉ có 1 cái kẹo, nó sẽ kiếm đủ 100 rồi đưa cho người đó."
"Tôi quen nó từ lúc còn ở cô nhi viện cơ, sau này lăn lộn ngoài xã hội cùng nhau, tôi biết Duệ Hiên thích đàn ông từ lâu rồi, nhưng bao nhiêu năm rồi mải mê kiếm tiền, không có ai nó để ý, nó bảo hầu hết mọi người nó từng gặp, nó biết người ta nghĩ gì về nó rồi.
Sau này gặp được cậu, nó bảo ngoài đẹp ra cậu còn hơi "hỗn", nhưng thẳng thắn thật thà, còn rất tốt bụng nữa.
Có lẽ nó đã gặp được đúng người rồi nhỉ?"
Hạ Thụy không trả lời, mà chính xác hơn là cậu không biết nên trả lời thế nào.
La Hiên chỉ mỉm cười vỗ vai cậu: "Hai người nhất định phải hạnh phúc đấy!"
...
Trên đường trở về kí túc xá, Hạ Thụy im lặng suốt, không nói câu gì cả, Phùng Duệ Hiên thấy lạ nhưng không dám dò hỏi.
Lúc đến nơi rồi, Hạ Thụy không xuống xe vội mà quay qua tặng Phùng Duệ Hiên một nụ hôn sâu rồi nhìn anh, nghiêm túc nói: "Em sẽ đối xử tốt với anh."