Chọc Lầm Xà Vương Lưu Manh

Chương 214: Tên xấu xa




"Tiểu thư, ngài ngàn vạn lần đừng chọc Vương tức giận, nếu không tiểu thư và chúng nô tỳ sẽ khó sống đó."

Tri Vũ hiểu khá rõ tính cách của Lý Quả, vừa khuyên cô, đồng thời không quên kéo theo bọn họ, như vậy, cho dù Lý Quả có tức giận cũng phải nghĩ đến hoàn cảnh của bọn họ.

Quả nhiên không ngoài dự đoán, Lý Quả nghe xong, tuy vẫn rất tức giận, nhưng vì không muốn liên lụy bọn họ, đành phải nén sự kích động, oán hận dậm dậm chân.

"Tên xấu xa, đừng để tôi gặp anh, bằng không sẽ cho anh đẹp mặt." Cô hùng hổ mắng, nhưng cũng chỉ là mắng, rồi đặt mông ngồi xuống ghế, vô phương trút giận.

Mà các nàng nghe được lời của Lý Quả lại sợ hãi, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, sau đó nhìn chằm chằm Lý Quả, câm lặng hồi lâu. Dám mắng Vương, tiểu thư chính là người đầu tiên, lại còn mắng Vương là tên xấu xa, quá cường thế mà!

"Tiểu thư, nhỏ giọng chút, nhỏ giọng chút." Tri Vũ suýt nữa đã che miệng cô lại, nhưng nàng không dám, tiểu thư là tiểu thư, nô tỳ là nô tỳ, nàng không thể to gan động chạm Lý Quả, đành phải lo lắng kêu to, sắc mặt rất khó coi.

Lý Quả trừng mắt liếc nàng một cái, cảm thấy nàng thật sự là nhát như thỏ đế, lúc trước sao không phát hiện ra, Tri Vũ không sợ mình, mà lại sợ vị Vương gì gì kia. Xem ra vị Vương đó hẳn là rất khủng bố, không dễ chung sống.

"Tiểu thư, chúng ta hãy nghe lời Tri Vũ tỷ tỷ đi, không ra thì không ra, chúng ta có thể ở trong này. Dù sao có chúng em và tiểu thư, tiểu thư sẽ không nhàm chán." Hoàng Nhi vừa đơn thuần lại là một người sôi nổi, hoàn toàn không thèm để ý có thể ra ngoài hay không.

Tri Vũ vội gật đầu phụ họa, nàng thật sự sợ tiểu thư sẽ gặp rắc rối, đến lúc đó ai cũng không cứu được tiểu thư, hơn nữa còn có rất nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm ngài ấy, đều hy vọng tiểu thư gặp chuyện không may.

"Được rồi, nghe mấy người vậy." Lý Quả căm giận nói, không phải vì bản thân, mà là vì các nàng.

Cô hết muốn ăn gì nữa, cũng may cô còn được giam trong một nhà tù tráng lệ, có ăn có uống có người hầu hạ, cũng không quá tệ.

Nhưng là năm ngày sau, cô liền không chịu nổi nữa. Ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, còn hơn cả trư nữa, nửa tiết mục giải trí cũng không có. Ngâm mình trong ôn tuyền, ngủ, lang thang trong cung Phượng Thê, gần như đã quá quen thuộc rồi.

Mà trong mấy ngày đó, cô cũng không nhàn rỗi lắm, ngoại trừ ba ngày đầu chỉ ăn và ngủ, sau đó, cô liền tự nấu ăn, tưới hoa, làm đủ trò, nhưng giờ, cô buồn bực rồi.