Chọc Lầm Xà Vương Lưu Manh

Chương 107: Phản đối vô hiệu




"Tôi muốn về." Vừa nhìn thấy Mặc Nhật Tỳ, cô lập tức đòi về, không chút lưu luyến.

"Nơi này không tốt à?" Mặc Nhật Tỳ nhìn cô, thản nhiên hỏi.

Thật ra, nơi này rất tốt, nhưng cô cảm thấy mình không hiểu rõ nơi đây và cả người đàn ông thần bí này nữa.

"Rất tốt, nhưng tôi vẫn muốn quay về." Cô lắc đầu, kiên định nói.

"Vậy cứ ở lại, chuyện ở trường tôi đã giải quyết xong rồi, sau này em không cần đi học nữa." Hắn bất ngờ tung ra tin tức này, trực tiếp cắt đứt đường lui của cô.

Lý Quả nghe xong, suýt chút nữa thì nhảy cẫng lên.

Cái gì? Anh ta đã giải quyết hết rồi? Cũng có nghĩa cô không cần đến trường nữa? Cũng có nghĩa cô chỉ có thể thơ thẩn ở đây? Bắt cóc? Giam lỏng? Anh ta chính là sắc ma?..Lúc này, trong lòng Lý Quả đang mãnh liệt xoay chuyển, ý nghĩ quỷ quái gì cũng xuất hiện hết.

Không cần hỏi, Mặc Nhật Tỳ cũng biết suy nghĩ trong lòng cô gái nhỏ kia, hắn thật không biết nên khóc hay cười nữa, song hắn lại vô cùng mong chờ tương lai.

"Tôi mặc kệ, tôi phải về." Đột nhiên, Lý Quả cương quyết nói, hai mắt sáng như sao nhìn hắn, không chút sợ hãi.

"Phản đối vô hiệu." Ai ngờ, Mặc Nhật Tỳ lại đáp lại bằng một câu đùa bâng quơ, để cô biết đừng bao giờ nghĩ đến chuyện rời đi.

"Anh, anh, anh, chuyên chế, độc tài, ngang ngược, lòng lang dạ thú, không được chết tử tế." Cô không nhịn được chửi ầm lên, tức đến muốn phát hỏa. Hiện giờ, cô đã hiểu thấu được tâm tình của Ngu Cơ tối qua rồi.

Lý Quả vừa dứt lời, đám người quản gia Lâm liền biến sắc, sợ hãi nhìn cô và Mặc Nhật Tỳ đang yên tĩnh như nước.

Tiểu thư ơi, đừng nên nói câu cuối mà, lần này xong rồi, mạng nhỏ của tiểu thư khó giữ rồi.

Ai ngờ, Mặc Nhật Tỳ chẳng hề tức giận, vẫn nhàn nhã như cũ. Hắn đặt tờ báo xuống, tao nhã đứng lên, nắm tay Lý Quả, vừa đi vào phòng ăn vừa thong thả nói: "Ầm ỹ xong rồi, nên ăn sáng thôi. Chờ em cả buối sáng, mọi người đều đói bụng rồi."

Hả?! Tất cả đều sợ ngây người, vẻ mặt khó tin, ngay cả Ngu Cơ đang vui sướng khi người gặp họa cũng suýt nữa thì rớt cằm.

Sao Vương đối xử với ả ta và Lý Quả lại có sự khác biệt lớn vậy chứ?

"Anh, anh, anh..." Lý Quả lắp bắp một lúc lâu vẫn chẳng thể thốt ra lời.