Chọc Không Nổi, Trốn Không Xong

Chương 7: Nịnh hót




Hách Quang Quang vì thấy sắc mặt Diệp Thao và Tả Trầm Châu sầm xuống nên tâm tình thật tốt, oán khí dây dưa nàng hơn nửa ngày bỗng nhiên không chân mà biến.

Chỉ cố cười người, đâu biết râu đã rơi, trên gương mặt nhỏ trắng nõn treo lên một cái râu, bên kia lại trụi lủi, vô cùng không đối xứng, sợi râu kia còn đang run rẩy dán lỏng lẻo trên mặt Hách Quang Quang, người vừa nhìn còn tưởng rằng là một con sâu róm đen đang bò ở trên mặt.

Nhìn bộ dáng tức cười như thằng hề của Hách Quang Quang, mặt Diệp Thao cùng Tả Trầm Châu vốn đang phiếm giận muốn ra tay răn dạy bỗng nhất thời cảm thấy không còn gì để nói, liếc nhau một cái, từ trong mắt lẫn nhau thấy được vớ vẩn, thiếu niên vớ vẩn này sao lại không đứng đắn như vậy.

Diệp Thao xoa xoa huyệt thái dương đang giần giật, không nhìn thêm Hách Quang Quang đang vui vui vẻ vẻ, nâng tách trà hời hợt nhấp một ngụm, cảm thấy nhiệt độ hơi cao, dùng nắp trà gạt nhẹ, chạm môi chậm rãi thổi lên nước trà. Vóc người đẹp mắt, làm động tác nào cũng khiến người khác thấy cảnh đẹp ý vui.

Tả Trầm Châu thấp giọng nói một câu "Tiểu nhân lắm trò" rồi cầm lấy chùm nho đầy ắp đặt bên cạnh lên ăn, không hề có ai tốt bụng nhắc nhở về cái râu cho Hách Quang Quang.

Chọc giận người khác đến khi nào đối phương tức giận mới có cảm giác thành tựu, nếu như đối phương chẳng thèm phản ứng đến lời nói của ngươi thì người bị tức lại phản thành chính ngươi rồi.

Hách Quang Quang rõ ràng thấy hai người tức giận đột nhiên không tức giận, tương phản quá lớn, trong lúc nhất thời đầu óc có chút chuyển qua từng người, có điều vừa cười một trận nên cổ họng khô rát, nhìn qua nhìn lại hai nam nhân một dùng trà một ăn trái cây, không nhịn được nuốt nuốt nước miếng làm nhuận cổ họng, chợt nhớ rằng cả chiều nay mình chưa được uống nước, lúc này khát có chút khó chịu.

Bởi Diệp Thao đặc biệt giao phó không cần chuẩn bị cho "Khách" cái gì, hạ nhân chỉ chuẩn bị trà bánh cùng trái cây cho Diệp Thao và Tả Trầm Châu, bên cạnh Hách Quang Quang không có gì cả.

Nước trong túi của Hách Quang Quang đã sớm uống hết, muốn uống nước phải xin người, có việc cầu người nên nàng không tiện hung hãn nữa, dưới sự bất đắc dĩ giơ tay kéo khóe môi vẫn đang dương dương xuống, giả vờ bản thân mình chưa từng cười, sau đó lời ngon tiếng ngọt nói với Diệp Thao: "Vậy cái đó, Trư. . . . . . Chủ Thượng đại nhân, có thể cho tại hạ một cốc trà uống một hớp được không?"

"Cười đi, sao không cười nữa?" Diệp Thao uống trà xong đặt tách trà lại trên bàn, ánh mắt không mang theo chút nhiệt độ nào quét về phía Hách Quang Quang, lời nói âm u vô hình làm người ta có cảm giác áp bách, đây là khí tức đặc hữu trên người của kẻ bề trên, người bình thường không thể bắt chước được.

"Cười xong rồi." Hách Quang Quang một đôi mắt to trong suốt linh động không hề sợ hãi nhìn lại Diệp Thao, hắng giọng trả lời.

"Hử? Vừa rồi chẳng phải cười vui vẻ lắm hay sao, nhanh như vậy đã cười xong rồi?"

Hách Quang Quang không quen với kiểu bị chất vấn thế này, tương đối ghét, giống như nàng đang là phạm nhân bị thẩm vấn vậy, áp chế nóng nảy ép bản thân trấn định, hít sâu một cái sau nhìn lại Diệp Thao như không hiểu trả lời: "Ngươi thật kỳ lạ, cười xong thì là cười xong, còn cần lý do gì nữa?"

Diệp Thao nghe vậy không hề tức giận, thu mắt ngắm nhìn nhẫn ngọc trên ngón cái, chậm rãi nói: "Thì ra là Diệp mỗ hiểu lầm, còn tưởng rằng ngươi bị khô miệng, đang muốn gọi người dâng trà cho ngươi, đã như vậy. . . . . ."

"Không hề hiểu lầm, không hề hiểu lầm, miệng ta bị khô, là vì miệng quá khô nên mới không cười nổi nữa." Hách Quang Quang vừa nghe Diệp Thao nói vậy, lập tức không có cốt khí mà rộng rãi thừa nhận, biết co biết duỗi mới là giỏi, thỉnh thoảng nàng yếu thế một lần cũng không hề gì, không hề mất mặt.

Tả Trầm Châu ăn nho không nổi nữa, không biết nên nói Hách Quang Quang là gì mới được, một khắc trước còn dám cười nhạo Diệp Thao, chẳng những không bị mặt lạnh của hắn ta hù dọa còn dám nhìn trả thì thấy khâm phục, kết quả sau một khắc chỉ vì một ly trà mà phải cúi đầu khom lưng.

Không biết loại người này nên nói là to gan lớn mật hay nhát như chuột, hoặc giả trong đầu hắn thiếu dây gì đó, tóm lại hành động cực kỳ khiến cho người khác không còn gì để nói, thật không biết hắn làm thế nào để dưỡng thành loại tính cách làm cho người ta dở khóc dở cười như vậy.

Thấy không có ai trả lời mình, tròng mắt Hách Quang Quang xoay xoay sau cùng lại trở về trên người Diệp Thao, cười hì hì chỉ vào ấm trà tử sa bên cạnh hắn vừa mới châm, đang không ngừng toả ra hương thơm ngát mùi trà nói: "Cái này. . . . . . Tuy nói người tới làm khách, nhưng bản nhân luôn ngại quấy rầy người khác quá nhiều, Chủ Thượng ngài không cần gọi người đặc biệt pha trà, tại hạ uống nước trà trong ấm kia là được."

Tả Trầm Châu đối với "Không biết xấu hổ" của Hách Quang Quang càng thêm bội phục, đây là trà cụ chuyên dụng của Diệp Thao, ngay cả hắn và Diệp Tử Thông cũng không có vinh hạnh được uống trà trong đó, Hách Quang Quang lại còn không biết xấu hổ mở miệng! Trước khi Diệp Thao nhíu mày phát giận lập tức mở miệng nói: "Còn chưa thỉnh giáo tôn tính đại danh các hạ."

"Không dám, tại hạ đi không đổi tên ngồi không họ, họ Hách tên Quang Quang." Hách Quang Quang nói xong liếm liếm đôi môi khô khốc, hai mắt đói khát như sói hướng về phía ấm tử sa có trà nóng.

Ngồi trong phòng hai vị mỹ nam nổi danh giang hồ trong mắt Hách Quang Quang chỉ thành bài trí, trong mắt nàng lúc này, không có gì hấp dẫn hơn nước trà trong ấm tử sa.

"Hách Quang Quang? Tên này cũng thật chuẩn xác, ngươi vừa ra tay, người khác lập tức đã bị trộm ‘ nhẵn nhụi ’." Tả Trầm Châu ôn hòa cười nói, lời phun ra cay nghiệt hoàn toàn không hợp với khí chất ôn hòa lịch sự nho nhã của hắn.

"Đa tạ khích lệ." Hách Quang Quang một chút cũng không để ý đến, chỉ không nhịn được thúc giục, "Hai vị còn có gì muốn hỏi thì hỏi luôn đi, chỉ mong hỏi xong có thể dễ dàng ‘chiêu đãi’ cốc trà để uống."

Hách Quang Quang nhận ra hai người này đối với nàng không có nửa điểm hảo cảm, hơn nữa nàng vừa nãy còn bất kính với "Trư thượng", muốn uống ly trà giải khát chỉ e hi vọng xa vời, nơi này là địa bàn của người ta, bên ngoài không biết có bao nhiêu thị vệ kiêm ám vệ gì đó chực chờ, nàng chỉ có một người, không nên tùy tiện chọc hai người này tức giận, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, nàng vẫn nên nhịn một chút thì tốt hơn.

"Hai tờ thiếp mời kia đâu?" Tả Trầm Châu hỏi.

"A." Hách Quang Quang vừa nghe đến vấn đề này lập tức thu hồi tầm mắt đang nhìn chằm chằm vào ấm trà, xấu hổ cười cười, nhắm mắt nhắm mũi trả lời, "Tại hạ không biết chữ, không biết trên ấy viết cái gì, vì vậy, vì vậy đã vứt đi rồi, thiệp này sẽ không quá quan trọng chứ?"

"Vứt? Đồ trong Diệp Thị sơn trang của ta có thể để ngươi tùy ý vứt bỏ?" Lần này người nói tiếp là Diệp Thao, hắn vốn đang dựa lưng vào ghế lập tức nghiêng về phía trước, một đôi tuấn mục tràn đầy hàn băng có thể đông cứng người nhìn về phía Hách Quang Quang.

"Diệp, Diệp, Diệp Thị Sơn Trang?" Hách Quang Quang trợn to hai mắt lắp bắp nói, tầm mắt thấp thỏm bất an chuyển hướng sang Tả Trầm Châu, trên mặt rõ ràng viết mấy chữ "Ta sẽ không xui xẻo như vậy chứ”.

"Thế nào, trên giang hồ chẳng lẽ còn có Diệp Thị Sơn Trang thứ hai?" Tả Trầm Châu bực mình, đối với sự ngu ngốc của Hách Quang Quang vừa thương hại vừa tức giận, nghĩ đến Diệp Thị sơn trang bọn hắn được xưng làm đệ nhất đại sơn trang trên giang hồ, không chỉ có địa vị hiển hách trên giang hồ, còn độc quyền đại bộ phận kinh tế phương Bắc, trên giang hồ ai không biết ai không hiểu? Ngay cả quan phủ cũng không dám tùy tiện trêu chọc bọn hắn, thế mà người này đến đây một lúc lâu còn không biết nơi này là nơi nào.

"Đúng thật là thiên hạ đệ nhất đại trang phương Bắc? Không thể nào, các ngươi không ở phương Bắc làm ăn lại chạy đến phương Nam làm gì?" Hách Quang Quang hoảng sợ quá mức, hoàn toàn mất bình tĩnh, vô cùng hối hận bản thân mình đã chọc phải hai lớn một nhỏ Diệp gia, làm sao mà khéo vậy chứ, chết tử tế không chết mà đụng vào bọn họ đây?

Nàng đến tuổi cập kê Hách Đại lang đã mấy lần dặn nàng sau khi xuống núi có hai loại người không được trêu vào, thứ nhất chính là Diệp Thị sơn trang này.

Đây là giang hồ môn phái, nhưng buôn bán trải rộng năm châu tứ hải, năng nhân dị sĩ trong trang vô số, môn đồ càng thêm dày đặc không biết bao nhiêu, thân phận gia chủ có chút đặc biệt, mẹ Diệp Thao là vợ kế của Hình bộ thượng thư , đủ loại nguyên nhân khiến cho địa vị Diệp Thị Sơn Trang vững chắc như bàn thạch, triều đình còn phải kiêng kị tài phú cùng thế lực của nó không dám nắm chắc cũng không dám mảy may vọng động.

Người trong giang hồ đều không dám trêu chọc người của Diệp Thị Sơn Trang, người bên quan phủ gặp phải Diệp Thị sơn trang có thể trốn liền trốn, vì vậy Hách Đại Lang Thiên đã dặn đi dặn lại Hách Quang Quang không nên trêu chọc vào.

Loại người thứ hai chính là người trong quan phủ, điểm này khi Hách Đại lang giao phó còn nghiêm túc hơn, quan gia phần lớn đều ăn thịt người không nhả da, chọc phải bọn họ cũng như chọc phải người trong giang hồ đều không có kết quả tốt.

Trong đó người không thể chọc nhất chính là Tả Tướng Ngụy gia, lệnh cho Hách Quang Quang nhìn thấy người Ngụy gia là phải trốn, không thể kết giao càng không thể đắc tội, vì sao như thế Hách Đại lang chỉ ậm ừ nói khi ông còn trẻ lúc trộm bảo bối Ngụy gia đã đắc tội Ngụy gia, nếu biết được Hách Quang Quang là nữ nhi của ông, người trong Ngụy gia nhất định sẽ không để yên cho nàng.

Lời dặn dò của Hách Đại lang Hách Quang Quang vẫn ghi nhớ trong lòng, sau khi xuống núi trong đầu vẫn nhớ kỹ không thể chọc vào Diệp Thị Sơn Trang, không thể chọc vào Ngụy gia, kết quả vừa khéo, nàng càng tránh cái gì, càng không tránh được, chẳng hiểu sao lại chọc đúng người không nên chọc.

Ông trời nhất định đã xem trọng nàng, không chọc thì thôi, chọc một cái đã trực tiếp chọc phải mấy người thân phận cao nhất, Hách Quang Quang khóc không ra nước mắt.

Hách Quang Quang sợ hãi, "Xoạt"một cái nhảy khỏi chỗ ngồi, ba chân hai cẳng đi tới trước mặt Diệp Thao, vẻ mặt đau khổ khom lưng vái một cái thật lớn nói: "Diệp đại Trang chủ, Diệp đại Chủ Thượng, Diệp đại mỹ nam tử, tại hạ có mắt mà không biết thái sơn, mắt tuyệt đối đã bị mỡ heo dán chặt rồi, dám to gan lớn mật chạm phải ngài, đúng là phải chửi, phải chửi thật độc vào! Nhìn xem tại hạ chẳng thông minh hơn heo là mấy, ngài đại nhân không chấp lỗi tiểu nhân, cứ chửi vài câu hả giận, cũng đừng chấp nhặt với loại ngu ngốc như tại hạ chứ?"

Vỗ mông ngựa đến mức này rồi, sắc mặt Diệp Thao còn chưa thấy chuyển biến tốt, Hách Quang Quang càng nóng nảy hơn, lo lắng trong lòng càng đậm, nàng không biết Diệp Thị Sơn Trang rốt cuộc lợi hại đến thế nào, nhưng Hách Đại lang đã đặc biệt dặn dò, chắc là rất đáng sợ, đắc tội người nơi này đại khái sẽ không có kết quả tốt.

Càng nghĩ trong lòng càng không nắm chắc, không muốn chuyện mình gây ra làm cho người cha đã tạ thế dưới lòng đất không được an tâm, vì vậy mấy thứ mặt ngoài mặt trong toàn bộ đều không cần, mặt dày mày dạn lấy ra toàn bộ lời nói buồn nôn có thể nghĩ đến để lấy lòng: "Lúc tại hạ còn chưa cai sữa đã nghe nói đến đại danh của Diệp trang chủ ngài, quả nhiên là đại danh đỉnh đỉnh mà, như cái gì mà quán nhĩ đóa *. Nguyện vọng lớn nhất nhiều năm qua đó là được tận mắt thấy phong thái của Diệp Trang chủ, nhưng khổ nỗi không có cơ hội, ai ngờ ông trời thấy thế nên thương, lại tạo ra một cơ hội như vậy mang tại hạ tới trước mặt Diệp trang chủ."
(quán nhĩ đóa: thực ra là oanh lôi quán nhĩ: sấm đánh bên tai)

"Hôm nay gặp mặt quả thật là phong thái hơn người, so với trong tưởng tượng còn tuyệt vời hơn, thấy phong thái Diệp trang chủ, cùng Diệp trang chủ nói qua vài lời lại còn được ngồi lên ghế dưới danh Diệp trang chủ, đời này tại hạ coi như là không còn gì để tiếc nuối ! Cảm tạ ông trời tạo ra cơ hội này, cảm tạ Diệp trang chủ trong lúc cấp bách còn vẫn bớt thời gian để triệu kiến kẻ xoàng này như tại hạ."

"Hôm nay gặp mặt coi như là tại hạ cùng với Trang chủ hữu duyên, có câu câu nói, gọi là ‘ hữu duyên thiên lí năng tương ngộ ’. Nhìn xem, chúng ta một đến từ phương Bắc một đến từ phương Nam, lại thần kỳ được gặp gỡ, đây không phải là hữu duyên thì là gì? Hai người hữu duyên như vậy thích hợp làm bằng hữu, không thích hợp làm kẻ thù, Diệp trang chủ ngài cảm thấy tại hạ nói có đúng không?"