Mắt Hách Quang Quang từ từ thích ứng bóng tối, mở to hai mắt trừng mắt nhìn nam nhân đè trên người nàng, cả hô hấp cũng không dám lớn tiếng, nàng dĩ nhiên biết trong lời Diệp Thao là chỉ cái gì, nếu nàng dám có ý đồ chạy trốn trong tay hắn sẽ phải dùng trinh tiết tới "thừa nhận sai lầm".
Diệp Thao thưởng thức bộ dáng sợ hãi của Hách Quang Quang một lát, sau đó không hề khách khí nữa, nắm lấy cằm Hách Quang Quang liền cúi đầu hôn lên.
Vì nhanh chóng đến Kinh Thành, hắn gia tăng xử lý sự vụ bên trong trang, cảm giác cũng không được ngủ, vội vã chạy tới Kinh Thành lại thấy tình cảnh nàng và Ngụy triết hòa thuận vui vẻ đi chơi về, nhiều ngày khổ cực thu hoạch là nàng và nam nhân khác trò chuyện với nhau thật vui, không chỉ như thế còn ở cùng một chỗ!
Căm tức, đố kỵ, lửa dục, Tam Hỏa đốt người, cơ hồ là vừa đụng đến môi Hách Quang Quang, Diệp Thao liền lập tức hóa thân làm mãnh thú, kịch liệtgặm cắn "trừng phạt".
"Ô ô." Tâm Hách Quang Quang hơi bị cuồng loạn, nắm chặt quả đấm liền đánh lên người Diệp Thao, đầu lắc tới lắc lui, nhưng vô luận như thế nào miệng cũng bị vững vàng "cắn", miệng bị chặn không cách nào cầu cứu, tiếng ô ô lại quá nhỏ, người bên ngoài rất khó nghe được, gấp đến độ đầu nàng đầy mồ hôi, sức lực trên tay càng thêm lớn.
Quấn lấy đầu lưỡi đang loạn tránh của Hách Quang Quang, dùng sức khẽ hấp, Diệp Thao không nhìn đến Tiểu Miêu quyền đánh vào người, vuốt ve gương mặt nóng bừng của Hách Quang Quang thoáng buông lỏng sức lực trên môi chống khẽ môi của nàng nhỏ giọng nói: "Dám chạy trốn sẽ phải có dũng khí gánh chịu hậu quả."
"Cứu. . . . . . Ô." Vừa được tự do vừa muốn mở miệng la lên, Hách Quang Quang lần nữa bị bụm miệng, căm giận nhìn chằm chằm Diệp Thao, nếu hắn chỉ là xuất hiện tại trên giường nàng rất nhanh sẽ đi, nàng tất nhiên không hy vọng đưa tới người vây xem, nhưng nếu hắn nghĩ cưỡng ép yếu thế nàng, mặc dù mất mặt nữa nàng cũng muốn hô!
"Ta lại không muốn mạng của ngươi, hô cứu mạng cái gì?" Giọng nói Diệp Thao càng lộ vẻ trầm thấp hấp dẫn, giống như là muốn trừng phạt Hách Quang Quang là không ngoan, cái tay còn lại quen cửa quen nẻo loại đưa vào trong quần áo Hách Quang Quangvòng qua cái yếm, trực tiếp mò vềmềm mại bóng loáng da thịt, từ hông tích bắt đầu từ từ dời lên trên.
"Ô ô." Hách Quang Quang thu hồi công kích quả đấm Diệp Thao sau lưng, cách một cái thật mỏng quần áo trong tóm chặt lấy bàn tay có chứa tính xâm lược lửa nóng bên trong áo, không để cho hắn sờ tới tư mật mắc cỡ bộ vị.
Diệp Thao mặc cho Hách Quang Quang bắt được tay, chóp mũi nhẹ nhàng chạm vào Hách Quang Quang mũi thon, hai người thở ra khí nóng ở lẫn nhau trong lỗ mũi mập mờ quanh quẩn, hai mắt tối tăm của Diệp Thao lộ ra nhiệt độ giống như là d’đ/l ;q’d muốn thiêu cháy người phía dưới, thanh yết hầu nhỏ giọng nói: "Ban đầu ta từng nói qua, nếu như ngươi là chạy trốn ta liền biến ngươi thành nữ nhân của ta, thân là một trang đứng đầu, há có thể nói không giữ lời?"
Ngươi nói không giữ lời nhiều chỗ rồi! Hách Quang Quang ở trong lòng nhục mạ, tay Diệp Thao không có ý lui ra, trong lòng quýnh lên, há mồm ngậm hắn lòng bàn tay một phần nhỏ nhi thịt dùng sức táp tới, căm tức bao nhiêu, hàm răng dùng sức bấy nhiêu.
"Hừ." Diệp Thao bởi vì lòng bàn tay truyền tới đau đớn kêu rên ra tiếng, không có thu về bàn tay, mặc cho Hách Quang Quang đi táp tới phát tiết.
Khi mùi máu tươi tràn ngập ở trong mồm Hách Quang Quang mới hết tức giận, buông bàn tay ngậm kín miệng của hắn ra.
Lúc cắn thấy hả giận, cắn xong rồi lại có chút sợ, sợ chọc giận người đàn ông này kết quả của nàng sẽ thảm hại hơn, nhưng sau đó lại nghĩ một chút nơi đây là Tướng phủ mà không phải là địa bàn của Diệp Thao, nghĩ rằng hắn không dám thật sự làm ra chuyện gì to gan, vì thế Hách Quang Quang thoáng có một chút khuyến khích, nàng đánh cuộc Diệp Thao không dám trắng trợn khiêu khích Ngụy gia.
"Cắn xong rồi, hết tức giận chưa?" Diệp Thao dời bàn tay tự trong miệng Hách Quang Quang ra ngoài, một cái tay "không thành thật" khác cũng thu hồi lại điểm lên mấy huyệt đạo cầm máu cho bàn tay đang bị cắn thương, sau đó lấy khăn tay của Hách Quang Quang nhè nhẹ lau sạch vết máu.
"Ngươi cũng nói chưa từng làm lễ nạp thái, không có văn thư, ta chưa thực sự tính là ngươi thiếp thị, vậy ngươi đêm khuya xông vào cô gái khuê phòng như vậy lại làm chuyện như vậy cùng hạ lưu hái hoa tặc có gì bất đồng?" Hách Quang Quang nhận thấy được thân thể Diệp Thao không giống trước lửa nóng kích động, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, bởi vì cảm giác chính mình trong sạch có thể bảo vệ cũng không có kêu cứu kích động, chỉ muốn khuyên hắn dời đi.
"Dạ gặp mỹ nhân đều bị trở thành hạ lưu hái hoa tặc? Nhớ năm đó ba ‘thần trộm’. . . . . . của ngươi vài phen mấy bận đến Ngụy phủ hành động tính là gì?" Diệp Thao mặc dù nhịn được dục niệm, không tiếp tục tính toán, nhưng như cũ đè ở trên người Hách Quang Quang không muốn đi xuống.
"Ngươi! Người ta thật là ‘thần trộm’ mới sẽ không đêm khuya xông vào cô gái khuê các làm chuyện như vậy, ngươi đừng có nghĩ tất cả mọi người đều giống ngươi." Hách Quang Quang căm tức nhìn Diệp Thao, nàng không cho phép có người ta nói cha nàng mẹ nửa điểm không phải.
"Làm chuyện gì không quan trọng, dù sao đều là dạ thám Tướng phủ gặp riêng mỹ nhân, nhưng mà năm đó Ngụy gia đại tiểu thư là mỹ nhân chính cống, còn ngươi. . . . . ." Diệp Thao chậc chậc ra tiếng, ánh mắt còn nghi vấn quan sát Hách Quang Quang, lúc ánh mắt kịp chạm đến nàng lõa lồ xương quai xanh và quần áo tán loạn cổ họng chợt run lên một cái, lập tức mở to mắt lẩm nhẩm không quan tâm chớ nhìn.
Bị xem thường Hách Quang Quang không biết lấy sức mạnh từ đâu ra, một tay đẩy Diệp Thao ra, kéo qua chăn đắp trên người cả giận nói: "Ta là không phải mỹ nhân cũng không phải chờ ngươi tới phán xét, chê ta không đủ mỹ còn không ngừngquấy rầy cuộc sống của ta, ngươi thật biến thái!"
Bị đẩy ra Diệp Thao nghiêng người nằm ở một bên, chống đầu nhìn Hách Quang Quang, không có bởi vì Hách Quang Quang nói mà tức giận, đột nhiên vẻ mặt nghiêm túc hỏi: "Ngươi cùng Ngụy triết thật chỉ là quan hệ nghĩa huynh muội chứ?"
"Ngươi có ý gì?" Hách Quang Quang bao bọc lấy chính mình cực kỳ chặt chẽ, nhịp tim khôi phục rất nhiều, chỉ cần Diệp Thao không nổi giận không đùa giỡn lưu manh, nàng là có thể tâm bình khí hòa nói chuyện cùng hắn, cho dù là ở trên giường.
"Ngươi chỉ xem Ngụy triết là nghĩa huynh là tốt rồi, không cho có gì khác, nếu không chuyện tối nay không hoàn thành ta nhất định tìm cơ hội làm xong!" Diệp Thao cầm lên một vài sợi tóc của Hách Quang Quang, híp mắt cảnh cáo nói.
Hách Quang Quang vừa định nói ngươi quản được sao? Nhưng thực lực cách xa, lúc này tình huống đặc biệt, không phải là thời điểm đấu võ mồm, vì vậy bất đắc dĩ nói: "Biết, ngươi còn không đi? Một lát bị phát hiện rồi ngươi đi không được."
"Quang Quang, ta có thể hiểu thành ngươi cái người này là đang lo lắng ta sao?" Diệp Thao nét mặt biểu lộ nụ cười, lại gần mặt Hách Quang Quang hỏi.
"Đi đi đi, ít dát vàng lên mặt mình thôi." Hách Quang Quang đầu lui về phía sau giương, tránh ra gương mặt tuấn tú đang tiếp cận của Diệp Thao, sẵng giọng.
Nên đi rồi, Diệp Thao không hề trêu chọc Hách Quang Quang nữa, nghiêm mặt nói: "Ngươi phải chú ý một chút cái nha đầu cùng ở một sân với ngươi, nàng muốn đuổi ngươi ra cái nhà này, không quá hai ngày nàng có thể sẽ mất đồ này nọ, chính ngươi nên thông minh chút."
"Mất đồ? Chẳng lẽ muốn hãm hại ta?" Hách Quang Quang mở to mắt, có chút lo lắng, mặc dù nàng không phải sinh ra ở nhà đại phú, những ngày sau này vẫn rất túng quẫn, nhưng lại chưa bao giờ trộm qua tiền của người khác (ngoại trừ thiếp mời), nếu là Ngụy Vân mất đồ thật, Ngụy gia trên dưới chắc chắn hoài nghi nàng cái d’đ/l ;q’d người "ngoại lai nghèo rớt mồng tơi"ở cùng một sân với Ngụy Vân!
"Không tính là quá đần, còn có thể chữa được." Diệp Thao khép hờ mắt, giống như con mèo làm biếng.
"Ngươi làm sao biết được? Nàng sẽ mất cái gì hơn nữa giấu mấy thứ đó ở nơi nào?" Hách Quang Quang lo âu hỏi, hỏi hỏi đột nhiên cảm thấy không thích hợp, trợn to mắt chất vấn: "Chẳng lẽ trước khi ngươi tới trong phòng ta còn chạy đến phòng Tứ tiểu thư? Cái người này. . . . . ."
"Câm miệng! Ta đường đường một trang đứng đầu giống lại phải như bọn đạo chích đêm khuya không ngừng xông vào khuê phòng cô gái sao?"
"Ngươi xuất hiện tại trong phòng ta không phải sao?" Hách Quang Quang nhỏ giọng lầu bầu.
"Ta Diệp Thao chỉ biết trộm xông khuê phòng ngươi nữ nhân ngốc này! Còn loạn hoài nghi nữa có tin hay không ta hiện tại liền muốn ngươi? !" Diệp Thao tức giận, sắc mặt biến thành rất khó coi.
Hách Quang Quang lại không dám nói lung tung, suy nghĩ một chút cũng cảm thấy tự mình nghĩ nhiều, Diệp Thao có tài có thế có mạo, vô số cô gái gửi gắm trái tim, thật đúng là không cần học hái hoa tặc khắp nơi xông vào khuê phòng các cô nương.
"Này, vậy ngươi có thể nói cho ta biết Tứ tiểu thư là cất mấy thứ đó ở đâu sao?" Hách Quang Quang cẩn thận từng li từng tí hỏi.
"Nói cho ngươi biết cũng được, chỉ là phải thu chút lợi tức trước."
"Cái gì. . . . . . A a a." Hách Quang Quang lần nữa bị Diệp Thao lấy tay bụm miệng, trơ mắt nhìn một nam nhân vô sỉ ở trên cần cổ nàng dùng sức mút hai cái.
"Tốt lắm, ta sẽ không để cho nữ nhân của mình bị chụp mũ ‘thâu nhi’ này." Diệp Thao bởi vì để lại hai khỏa "dâu tây" trên cổ Hách Quang Quang giọng nói lần nữa khàn khàn, đề phòng mình thật không dễ dàng đè xuống dục vọng sẽ khống chế không được bộc phát lần nữa, sau khi nói xong lập tức đứng dậy muốn đi.
"Ngươi...ngươi cái này. . . . . . Còn chưa có nói cho ta biết để đồ nàng ở nơi đâu!" Hách Quang Quang tức giận tới mức thở, nhịp tim lần nữa bị cử động của Diệp Thaoquậy đến rối loạn.
"Chuyện này không cần ngươi quan tâm, đến lúc đó phụ trách xem cuộc vui là tốt rồi." Diệp Thao nói xong cũng không dừng lại, nhẹ nhàng mở cửa sổ bay ra, không có phát ra bất kỳ tiếng vang nào.
"Đồ lưu manh, vô sỉ nam nhân!" Hách Quang Quang vuốt vuốt cổ bị "hút" đau căm giận lầu bầu, mặt cháy sạch lợi hại, nhớ tới câu Diệp Thao nói trước khi đi " Diệp Thao ta chỉ biết trộm xông vào khuê phòng của ngươi cái nữ nhân ngốc này!", không biết sao nơi trái tim giống như là có cọng lông vũ có chút ngứa ngáy.
Hừ một cái, lật người nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ, vốn là đang ngủ ngon giấc bị Diệp Thao đánh thức, lần này chẳng biết lúc nào mới có thể ngủ tiếp, Hách Quang Quang nhắm hai mắt ở trong lòng mắng Diệp Thao thứ một trăm 99 lần sau mới từ từ mệt mỏi từ từ ngủ thiếp đi.
Sáng sớm ngày thứ hai, nha hoàn vào phòng hầu hạ Hách Quang Quang rời giường, treo rèm che lúc không chú ý quét dấu đỏ trên cổ Hách Quang Quang, kinh ngạc hỏi: "Cổ Quang Quang cô nương sao lại đỏ hai miếng nhỏ vậy?"
"Cái gì?" Hách Quang Quang nghe vậy cả kinh, nhanh chóng che cổ, chột dạ không dám ngẩng đầu.
"Ah, tối qua rõ ràng còn không có đâu." Tiểu nha hoàn nháy một đôi hồn nhiên vô tà mắt to lại gần, bồn chồn quan tâm cổ Hách Quang Quang đang được bưng bít chặt chẽ.
"Có, có cái gì kỳ quái? Đây là bị muỗi chích." Hách Quang Quang đỏ mặt nói láo.
"Con muỗi? Hiện đã bắt đầu mùa đông rồi mà." Mùa đông nơi nào sẽ có con muỗi? Nha hoàn kinh ngạc.
"A, nói sai rồi, không phải con muỗi, là côn trùng!" Hách Quang Quang bĩu môi lớn tiếng nói, sợ tiểu nha hoàn tiếp tục tại đây cái vấn đề thượng nghi ngờ cả đời, vội vàng nói sang chuyện khác, "Lão phu nhân khi nào rảnh rỗi? Ta muốn đi tìm lão phu nhân theo nàng lão nhân gia trò chuyện."
Hỏi đến chính sự, tiểu nha hoàn dừng lại lo lắng trong phòng dọn dẹp gọn gàng sạch sẽ làm sao sẽ có côn trùng xuất hiện, khéo léo trả lời: "Lão phu nhân ăn qua điểm tâm sau muốn đi thắp hương Phật, sau đó xử lý sự vụ trong phủ, đại khái giờ Tỵ canh ba mới có thời gian rảnh."
"Biết." Hách Quang Quang quay lưng lại nhanh chóng mặc quần áo tử tế, may nhờ mùa đông, y phục mặc nhiều lắm cổ áo cũng cao, nếu không dấu vết nàng bị Diệp Thao "cắn" trên cần cổ liền không giấu được rồi.
Buổi sáng Hách Quang Quang ở trong phòng dùng cơm, người làm không biết tình huống, sợ Hách Quang Quang nhàm chán vì vậy lấy tới mấy quyển sách giải trí cho nàng giải buồn.
Hách Quang Quang cầm sách khóc không ra nước mắt, nàng làm sao nhìn hiểu, cám ơn nha đầu đưa sách tới đặt sách lại vị trí ban đầu.
Người trong phòng lão phu nhân tới truyền lời nói sợ Hách Quang Quang nhàm chán, kêu nàng lúc không có việc gì có thể đi dạo chung quanh tướng phủ, hay đi đến các trong phòng bồi các phu nhân trò chuyện.
Vì vậy Hách Quang Quang chỉ đành phải đứng dậy khiến nha hoàn mang đi dạo đi các phòng thỉnh an, Tướng phủ rất lớn, đi dạo hết mọi chỗ viện thời gian cũng sắp đến giờ Tỵ canh ba rồi.
"Lão phu nhân lúc này có rảnh rỗi chứ?" Hách Quang Quang hỏi.
Nha hoàn nhìn sắc trời một chút, nói: "Không sai biệt lắm, Quang Quang cô nương có cần tới hay không nhìn một chút?"
"Đi thôi." Hách Quang Quang khiến nha hoàn dẫn đường đi trong viện lão phu nhân, mẫu thân chết sớm, mười mấy năm qua vẫn thiếu hụt phái nữ người thân mến yêu, lúc này đột nhiên nhiều thêm một bà ngoại đối với nàng thật tốt, vui vẻ không thôi, hận không được cả một ngày cũng ở trong phòng nàng không ra.
Hách Quang Quang vừa đi vào lão phu nhân viện liền gặp Xuân Đào, Xuân Đào nói: "Thật là trùng hợp, lão phu nhân đang muốn nô tỳ đi kêu Quang Quang cô nương đấy."
"Lão phu nhân kêu ta?" Hách Quang Quang kinh ngạc.
"Đúng vậy a, tướng gia cũng ở đây, Quang Quang cô nương mau tới thôi." Xuân Đào cười thúc giục.
"Tốt." Nghe được Ngụy tướng cũng ở đây, vui sướng của Hách Quang Quang suy giảm, Ngụy tướng quá mức nghiêm nghị, có hắn ở đây, trực giác sẽ không có chuyện gì tốt.
Đi vào trong phòng, liếc mắt một cái liền thấy vợ chồng Ngụy tướng ngồi ở vị trí đầu, Hách Quang Quang đi lên trước khom người thở dài nói: "Tướng gia, lão phu nhân tốt."
Lão phu nhân mỉm cười nói: "Quang Quang ở Tướng phủ đã quen chưa? Cơm canh ăn có hợp khẩu vị không?"
Không giống với thê tử vẻ mặt ôn hoà, Ngụy tướng nhéo lông mày, đối với phương thức hành lễ dở dở ương ương của Hách Quang Quang cảm thấy rất bất mãn.
"Khiến lão phu nhân bận tâm, nhiều người như vậy hầu hạ, Quang Quang ở rất tốt." Dưới ánh mắt uy nghiêm của Ngụy tướng, Hách Quang Quang hồi đáp có chút gò bó.
"Khẩn trương cái gì? Cứ coi nơi này như nhà mình, đừng đứng đây nữa, nhanh ngồi xuống." Lão phu nhân nháy mắt với nha hoàn đang đứng ở một bên.
Nha hoàn thấy thế lập tức đỡ Hách Quang Quang dẫn nàng ngồi xuống trên ghế, sau đó lại bưng tới nước trà cùng bánh ngọt.
"Tốt lắm, các ngươi tất cả đi xuống thôi." Lão phu nhân phất phất tay, ý bảo mấy nha đầu bên trong nhà đi ra ngoài.
Bên trong nhà chỉ còn sót ba người bọn họ, trực giác Hách Quang Quang có chuyện quan trọng, cũng không còn dám uống trà ăn bánh ngọt, ưỡn thẳng lưng chờ hai vị trưởng bối mở miệng nói chuyện.
"Quang Quang năm nay có 16 đi?" Lão phu nhân hỏi.
"Vâng"
"Ngươi từng cùng Bạch gia từng có hôn ước, chưa từng viên phòng liền rời đi Bạch gia, rồi sau đó lại có chút dính dấp với Diệp Thị Sơn Trang, những việc đã trải qua này khiến danh dự của cô nương bị hư hỏng. Ngươi hôm nay tới Ngụy phủ, lấy thế lực Ngụy gia có thể an bài cho ngươi một thân phận hoàn toàn mới, như thế cái người từng gả cho người khác lại cùng Diệp Thao từng có dính dấp d’đ/l ;q’d liền cùng ngươi không hề có quan hệ rồi, không biết ý của ngươi như thế nào?" Lão phu nhân giải thích, cuối cùng kiên nhẫn hỏi thăm mặt khiếp sợ Hách Quang Quang.
"Thay thân phận mới? Đây chẳng phải là liền dòng họ tên Quang Quang đều muốn từ bỏ?" Hách Quang Quang cả kinh đến nỗi ngồi không yên, hơi kém nhảy dựng lên.
"Thế nào, cứ như vậy thích họ Hách?" Vẫn không có ra tiếng Ngụy tướng thấy thế hừ một tiếng, đối với phản ứng của Hách Quang Quangrất bất mãn.
Hách Quang Quang lo lắng đứng lên, cúi mình vái chào vợ chồng Ngụy tướng nói: " Tên họ Quang Quang đều là cha mẹ ban tặng, há có thể tùy ý đổi đi? Đa tạ tướng gia, lão phu nhân ưu ái, Quang Quang cảm thấy dòng họ ‘Hách’ này rất tốt."
"Không đồng ý! Không thay cái thân phận mới, ngươi làm sao có thể xứng với Triết nhi?" Ngụy tướng không vui vỗ xuống cái ghế vắt tay nhíu mi nói.
"Hả?" Hách Quang Quang nghe vậy lập tức mông lung, ngơ ngác nhìn Ngụy tướng sắc mặt không tốt.
"Chớ dọa đứa bé." Lão phu nhân giận trách mà liếc nhìn bạn già, sau đó nhìn về Hách Quang Quang không biết là bị bạn già hù sợ hay là bị lời của hắn dọa đến, nhẹ giọng trấn an nói, "Quang Quang đừng sợ, hắn chính là bộ dạng này tính khí, không có ác ý."
"Lão, lão phu nhân, các ngươi nói cái gì xứng hay không xứng, Quang Quang không hiểu." Lúc Hách Quang Quang hỏi âm thanh có chứa mấy phần phát run, tầm mắt qua lại bồi hồi trên mặt hai vợ chồng Ngụy tướng, nàng hiểu lầm đúng không? Nhất định là nghĩ lầm rồi mới đúng.
Lão phu nhân thở dài, mở miệng giải thích: "Triết nhi đã 22, còn chưa từng có đề cử thê tử thích hợp, khó thấy hắn để ý yêu thích cô nương nào như vậy, vừa đúng ngươi cũng có chút hảo cảm đối với Triết nhi, như thế an bài cho ngươi cái thân phận hoàn toàn mới rồi gả vào Ngụy gia chúng ta chưa chắc đã không phải là một cái chuyện tốt. Nếu như là ngươi đồng ý, thời cơ chín muồi lão gia liền vào cung xin tứ hôn, chút mặt mũi này Thánh thượng vẫn là sẽ cho lão gia."