Chọc Không Nổi, Trốn Không Xong

Chương 31: Kinh thành




Hách Quang Quang đi tới Kinh Thành đã được ba ngày, nàng được an bài ở trong biệt viện Ngụy Triết, biệt viện này là Ngụy Triết mua bằng tiền riêng từ hai năm trước, cho nên người của Ngụy gia sẽ không quá chú ý tới nơi này.

Ngụy Triết sắp xếp mấy người có kinh nghiệm trông chừng biệt viện, thuận tiện bảo vệ Hách Quang Quang, trong biệt viện vốn đã có một vài người hầu, vì vậy sau khi Hách Quang Quang tới liền có ngay phòng ốc sạch sẽ để ở, có thức ăn ngon miệng và phong phú để ăn, còn có nha hoàn để sai bảo.

Bởi vì Kinh Thành không thể so với những địa phương khác, nơi này tùy tiện đụng phải một người trên đường đều có thể là không giàu cũng quý, Ngụy Triết dặn dò Hách Quang Quang mới tới Kinh Thành nóng lòng muốn ra ngoài thăm thú tận lực ít đi ra ngoài, nếu thật sự không nhịn được muốn đi ra ngoài cũng phải cho người làm đi theo bảo vệ, nếu không một mình nàng lạ nước lạ cái xông loạn nếu như không đi trêu chọc người, cũng có khả năng bị người khác trêu chọc.

"Mấy ngày nay muội phải an phận, tốt nhất không nên có ý niệm len lén chạy trốn, Diệp Thao phát hiện muội chạy chắc chắn sẽ phái người đến kinh thành tìm kiếm, thế lực của hắn không nhỏ, không có người của ta tùy thân bảo vệ, cho dù muội chạy trốn tới nơi nào đều có thể bị người của hắn tìm được, hậu quả đến lúc đó chắc hẳn muội cũng có thể tưởng tượng được. Nếu đã nhận muội làm nghĩa muội, vi huynh tự sẽ gánh vác trách nhiệm chăm sóc muội của huynh trưởng, không cần khách khí với ta, yên tâm ở lại nơi này là được. Bình thường ta rất ít tới ở, muội không ở cũng để trống, tiền công của hạ nhân vẫn trả đều từng tháng, cho d’đ/l ;q’d nên không cần cảm thấy áy náy vì chiếm tiện nghi của ta." Ngụy Triết biết Hách Quang Quang không muốn có quá nhiều dính dấp với Ngụy gia, nghi ngờ rằng nàng muốn tìm cơ hội chạy trốn, vì vậy liền nói những lời này.

"Nghĩa huynh à, để cho thủ hạ biết dịch dung của huynh dạy ta thuật dịch dung được không?" Con ngươi Hách Quang Quang đảo quanh, mong đợi nhìn Ngụy Triết mở miệng cầu xin.

Ngụy Triết nghe vậy bất đắc dĩ cười một tiếng, sủng ái sờ sờ đầu Hách Quang Quang nói: "Đó là kĩ thuật độc môn, không truyền ra ngoài."

Mặt Hách Quang Quang nhất thời xụ xuống, nàng muốn học dịch dung, như thế mới không sợ bị Diệp Thao tìm được.

"Đừng nghĩ nhiều nữa, an tâm ở lại đây, muốn nhìn đồ vật của cô thì cứ nhìn, nhớ không hư hại là được, mấy ngày nay ta sẽ rất bận, không thể thường xuyên sang đây gặp ngươi, nếu có chuyện cứ việc phân phó quản gia truyền lời."

"Oh." Bởi vì không thể học được thuật dịch dung, Hách Quang Quang có chút như đưa đám, cúi đầu buồn bực một lát đột nhiên nhớ ra một chuyện, ngẩng đầu hỏi, "Nghĩa huynh, Vương tiểu thư đó bây giờ đang ở chỗ nào? Ta muốn đi gặp nàng ngay bây giờ."

Ngụy Triết mỉm cười bình tĩnh nhìn Hách Quang Quang trong chốc lát, ý vị sâu xa nói: "Chuyện này không cần vội, chờ ngươi thích ứng nơi này, vi huynh hết bận rộn sẽ dẫn ngươi đi gặp Vương tiểu thư."

"Được rồi." Hách Quang Quang không muốn làm phiền Ngụy Triết quá nhiều, tạm thời hắn không cho nàng thấy bò cạp nhà họ Vương nàng cũng ngại cưỡng cầu, đành phải thôi.

Năng lực thích ứng của Hách Quang Quang cực tốt, loại người như nàng ở nơi nào cũng có thể rất dễ chịu, điều kiện tiên quyết là với điều kiện không bị người khác chèn ép.

Trong nhà kho còn có rất nhiều đồ năm đó mẹ nàng đã dùng qua, ví dụ như chăn gấm, khăn lụa, y phục, đàn, giấy và bút mực, lúc Hách Quang Quang nhàm chán sẽ tới nhà kho nhìn vật nhớ người, sau dứt khoát mang chăn và khăn trải giường đi giặt, phơi khô rồi lấy ra đắp.

Đắp chăn của mẫu thân, cầm giấy và bút mực của mẫu thân luyện chữ, trong phòng cũng bày mấy đồ năm đó mẫu thân đã dùng qua, sống trong cuộc sống có bóng dáng mẫu thân ở khắp nơi, Hách Quang Quang cảm giác rất an tâm, cảm giác thân thiết này đã lâu lại trở về.

Không có Diệp Thao áp bức, cũng không có người gọi nàng là "Hách di nương" nữa, người nơi này chỉ đối đãi nàng như nghĩa muội của Ngụy Triết, cung kính gọi nàng một tiếng tiểu thư, Hách Quang Quang cực kỳ hài lòng lần này, qua một thời gian dài bị áp bức, đột nhiên trở nên tự do, là ai cũng sẽ quý trọng.

Đàng hoàng không được hai ngày, Hách Quang Quang thật sự là buồn bực cực kỳ liền thông báo với quản gia, mang theo hai nha hoàn bản lĩnh cũng không tệ lắm ra cửa đi dạo, nơi này chính là kinh thành, trình độ phồn hoa tất nhiên không cần phải nói.

Ngụy Triết rất là hào phóng, cho Hách Quang Quang rất nhiều bạc, vì vậy đi dạo phố gặp phải cái gì chơi vui, ăn ngon Hách Quang Quang tùy ý có thể mua, dù sao sau lưng cũng có một người giúp một tay cầm đồ.

Đi dạo đến đầu đầy mồ hôi mệt mỏi thì liền đi đến một quán rượu dùng cơm trưa, trong quán rượu rất náo nhiệt, có một thuyết thư (người kể chuyện) đang văng nước miếng kể chuyện xưa, người nghe đều trầm trồ khen ngợi, lúc Hách Quang Quang đi vào vừa đúng đến kết thúc, không nghe được phần đặc sắc, tìm một chỗ ngồi rồi gọi món ăn liền nghe thuyết thư tiên sinh nói ngày mai sẽ kể chuyện về thiên kim Ngụy gia.

Nghe được câu này đôi đũa trong tay Hách Quang Quang lộc cộc một cái đánh rơi trên bàn, dưới ánh nhìn nghi ngờ soi mói của hai nha hoàn vội vàng nhặt chiếc đũa lên, liều mạng hòa hoãn tâm tình làm bộ điềm nhiên như không có việc gì.

Ngày mai kể chuyện mẫu thân, vô luận như thế nào nàng cũng muốn tới nghe một chút, thật ra thì nàng thành thật ở tại trong biệt viện không có chạy trốn như thế, một là sợ đúng như Ngụy Triết nói như vậy mất hắn che chở người của Diệp Thị Sơn Trang sẽ tóm nàng lại, thứ hai chính là muốn hiểu rõ hơn một chút về chuyện của mẫu thân, thân là con cái, nàng còn không biết nhiều bằng những người không quan hệ, vậy làm sao có thể cam tâm.

"Nơi này trang trí không tệ, món ăn mùi vị rất thơm, chắc hẳn ăn sẽ không tồi, ngày mai chúng ta lại tới." Hách Quang Quang tận lực giữ vẻ mặt bình thường mà nói với hai nha hoàn chết cũng không chịu ngồi xuống cùng với nàng cùng ăn.

Nha hoàn đều là nghe theo chủ tử sai khiến, chỉ cần Hách Quang Quang không chạy loạn sinh sự họ cũng sẽ không ngăn cản, vì vậy gật đầu.

Ngụy gia là nhà giàu trong khinh thành, Ngụy tướng ở trên quan trường lăn lộn mấy chục năm thế lực hiển nhiên là không nhỏ, chuyện Ngụy Triết nhận một nghĩa muội hơn nữa khá quan tâm nàng đã sớm truyền đến tai Ngụy tướng, mấy ngày tiếp theo đều có người bí mật quan sát gắt gao ngôn hành (lời nói và hành động) của Hách Quang Quang, tỉ mỉ ghi thành danh sách đưa tới trong tay Ngụy tướng.

Vì vậy ở thời điểm Hách Quang Quang không một chút phát giác, những chuyện có liên quan đến đã sớm bị Ngụy tướng nắm rõ.

Diệp Thị Sơn Trang.

Tả Trầm Châu trở lại, bởi vì Đông Phương Hữu xuất ngoại làm việc, trong thời gian ngắn có lẽ không về được, Diệp Thao không thể tay trái tay phải đều không ở bên người, vì vậy liền gọi Tả Trầm Châu đang bôn ba lao lực bên ngoài trở lại.

Lúc nghe chuyện Diệp Thao giận tím mặt sau khi biết Hách Quang Quang chạy trốn, Tả Trầm Châu vỗ tay cười to, khen Hách Quang Quang có can đảm, giận đến Diệp Thao thiếu chút nữa lại đánh hắn ra bên ngoài trang.

Sau khi Hách Quang Quang đi, Diệp Tử Thông ăn không ngon, mỗi ngày dù là luyện võ hay là học kiến thức, tiến độ cũng chậm một chút, sau khi bị Diệp Thao biết tất nhiên không tránh được bị giáo huấn.

Bị uất ức Diệp Tử Thông mỗi hồi đều trút giận lên Tiểu Bát ca Hách Quang Quang không có mang đi, sau mấy lần, Bát ca rõ ràng gầy đi rất nhiều, ánh mắt cũng u buồn, ngay cả Hách Quang Quang dạy nó nói lời nịnh nọt với hai cha con nhà họ Diệp cũng không hơi sức nói.

Ngày hôm đó, Tả Trầm Châu đến thư phòng bẩm báo công sự với Diệp Thao, nói chuyện quan trọng gần một canh, lúc đứng dậy muốn rời đi thấy Diệp Thao mệt mỏi vê mi tâm, dưới hai là quầng thâm mắt đen thui, trong mắt hiện lên tia máu rõ ràng, rõ ràng cho thấy dấu hiệu mấy ngày ngủ không ngon.

Ngừng lại, Tả Trầm Châu mấp máy môi, nhịn không được, đột nhiên mở miệng nói: "Từ khi Hách. . . . . . cô nương rời đi có phải ngươi không được ngủ ngon hay không?"

Nói tới cái đề tài này, sắc mặt vốn không phải rất tốt của Diệp Thao trở nên ủ dột, tùy ý gật đầu một cái.

Nghe vậy, Tả Trầm Châu cười một tiếng, ánh mắt quét qua tia máu trong mắt và quầng thâm dưới mắt của Diệp Thao, không sợ chết nói: "Ngươi có nghĩ tới hay không, nếu một người đàn ông hoàn toàn không quan tâm tới một người nữ nhân, có thể ở sau khi nàng rời khỏi mất ăn mất ngủ, cả người u ám kinh khủng đến mức người gặp người sợ, quỷ gặp quỷ buồn sao?"

Không biết Tả Trầm Châu là đang quan tâm hắn, hay là thuần túy hả hê, Diệp Thao trực tiếp đáp lại hắn bằng một nghiên mực bay qua.

Tả Trầm Châu lanh tay lẹ mắt nhanh chóng tiếp được lại nhẹ nhàng ném trở về, nếu hắn dám không tiếp nghiên mực đắt giá khiến nó bị ném sứt dù chỉ một góc, khó có thể chắc chắn Diệp Thao tâm tình không tốt sẽ không kiếm cớ lừa lấy bạc của hắn!

Nói xong lời phải nói, không dám ở lại lâu, Tả Trầm Châu vội vàng ra khỏi thư phòng.

Khi bên trong nhà chỉ còn lại một mình Diệp Thao, không khí bên trong thư phòng nhất thời trầm muộn xuống, Diệp Thao thả lại nghiên mực hoàn hảo không sứt mẻ lên thư án, cau mày nhìn chằm chằm nghiên mực không nhúc nhích, suy nghĩ không biết chạy đến nơi nào.

Quả thật, Hách Quang Quang chạy trốn làm hắn tức giận, nhưng trong khoảng thời gian này vẫn quấy nhiễu hắn chẳng lẽ liền chỉ là tức giận sao? Còn nữa, đến tột cùng là hắn tức giận cái gì? Là giận Hách Quang Quang dám khiêu chiến tôn nghiêm của hắn mà chạy trốn, hay là nộ nàng "có mắt không tròng" ?

Cho tới bây giờ Diệp Thao đối với năng lực và sức quyến rũ của mình đều rất tự tin, thế nhưng mấy thứ làm hắn cho kiêu ngạo gì đó ở trước mặt Hách Quang Quang đột nhiên liền không có tác dụng rồi, nếu không phải mỗi ngày soi vào gương thấy hình ảnh vẫn là chính mình là một loại không hai, hắn đều muốn hoài nghi có phải mình đã biến thành xấu xí hay không, nếu không làm sao Hách Quang Quang d’đ/l ;q’d trừ lần đầu tiên nhìn thấy hắn toát ra bộ dáng kinh ngạc ngu si, còn lại về sau vẫn luôn trốn? Thậm chí còn náo chạy trốn với hắn!

Nữ nhân kia không dịu dàng, không hiền huệ, học không giỏi, lớn lên lại không khuynh quốc khuynh thành, chỉ biết làm người khác tức giận còn làm mấy chuyện ngu ngốc, kể từ lúc quyết định nạp nàng làm thiếp hắn liền đã xem nàng trở thành trách nhiệm, trở thành người của mình, đồ ăn đồ dùng loại nào không phải là hết sức tinh xảo? Đến cả nha hoàn hắn đều cho nàng đến ba người, nếu không phải nàng rõ ràng ra vẻ bộ dáng không thích nha hoàn phục vụ, cho thêm nàng tới ba mươi đều không phải là vấn đề.

Lúc trị thương bởi vì nhìn thân thể trong sạch của nàng, nhất thời quyết định cho nàng câu trả lời thỏa đáng, ai ngờ quyết định nếu đổi thành nữ nhân khác sẽ cảm động đến rơi nước mắt thụ sủng nhược kinh này ở trong mắt Hách Quang Quang so với lũ lụt thú dữ đều muốn kinh khủng hơn, hắn thừa nhận chính sự bài xích rõ ràng này làm hắn vốn là cảm thấy có thu hay không cũng không quan trọng lắm lập tức thay đổi chủ ý, quyết định nhất định không phải nàng là không được! Không có nam nhân nào nguyện ý bị nữ nhân bài xích khinh bỉ như vậy, điều này sẽ khơi lên tính hiếu chiến của bọn họ.

Vì vậy, hắn dùng thủ đoạn mang Hách Quang Quang về Sơn Trang, lại không để ý đến ý nguyện của nàng mạnh mẽ gán cho nàng thân phận thị thiếp, cả Sơn Trang đều đã biết Hách Quang Quang là thị thiếp của hắn, đây không phải là nàng phản đối bài xích là có thể thay đổi được đâu.

Thật ra thì phương pháp thu phục một nữ nhân hữu hiệu và nhanh chóng nhất là trực tiếp cưỡng bức nàng! Hắn cũng có nghĩ tới, chỉ là đêm đó đang lúc giận đến suýt chút biến Hách Quang Quang thành nữ nhân của mình, tên đã lắp vào cung, hắn chợt bỏ đi cái ý niệm này.

Mạnh mẽ dẫn Hách Quang Quang muốn rời khỏi vào Sơn Trang, hạn chế sự tự do của nàng đã không phải là hành vi quân tử, nếu ở ngoài sáng biết nàng không tình nguyện còn muốn chiếm tiện nghi của nàng, vậy mình cùng súc sinh lại có cái gì khác biệt? Truyền đi với danh tiếng bị hư hỏng, hắn đường đường một đứng đầu trang còn không đến mức phải dựa vào mẹ nó "cưỡng bức" tới thu phục một nữ nhân.

Buông tha nàng là muốn cho nàng thời gian thích ứng Sơn Trang, thích ứng hắn, cũng thích ứng thân phận mới của nàng, tự cho là đã hết sức dung túng nàng, chỉ cần nàng không chạy trốn, ở bên trong sơn trang tùy tiện muốn đi nơi nào thì đi nơi đó, cùng một đống ma ma nha đầu nói hưu nói vượn hắn cũng không quản; nàng không biết chữ, hắn trong lúc bận rộn còn bớt chút thời gian tới tự mình dạy nàng; rất ghét con Bát ca ríu rít kia, cũng không thích lúc nó nhìn thấy hắn nói lời nịnh nọt, chỉ là bởi vì nàng thích liền không có ném nó ra.

Tóm lại đủ loại hắn đều nhân nhượng Hách Quang Quang, mấy lần bị nàng khơi lên lửa giận cũng không có chân chính tính toán với nàng, đổi thành người khác sớm đã không có kết quả tốt rồi! Đối với cái nữ nhân vĩnh viễn không biết nhớ lâu là cái gì, hơn nữa cũng không biết trời cao đất rộng này, tính tình của hắn sẽ trở nên cực kém, ngược lại nhẫn nại và năng lực tự khống chế của hắn lại càng tăng trưởng, hiện tượng rất mâu thuẫn, mâu thuẫn giống như tâm tình của hắn.

Lẽ ra nên kính nhi viễn chi với những nữ nhân luôn khiến hắn giận đến gân xanh nổi lên như Hách Quang Quang mới đúng, nhưng không biết tại sao, hàng ngày hắn không có việc gì sẽ nghĩ đi quản lý nàng, dọa một nàng chút, mặc dù thường xuyên bị lời nói của nàng kích đến nỗi tức giận vô cùng, nhưng những ngày đó tinh thần của hắn sẽ cực kỳ tốt, chẳng lẽ thật là giống như Hạ lão đầu nói, thường xuyên bị chọc tức như vậy sẽ có lợi cho cả người khỏe mạnh?

Hắn thừa nhận có lúc đối với nàng quá mức nghiêm nghị bá đạo, đó cũng là chuyện dĩ nhiên. Hách Quang Quang mắng hắn, đánh hắn chẳng lẽ hắn không thể tức giận? Nàng đến gần nam nhân khác chẳng lẽ không thể tức giận? Thứ hỏi xem có nam nhân nào cảm thấy hạnh phúc khi thấy nữ nhân của mình thân cận cùng nam nhân khác không? Hơn nữa mục đích của người nam nhân kia rõ ràng còn không đơn thuần, hai ngày này hắn trông trừng Hách Quang Quang gắt gao cũng là có chút bất đắc dĩ, nhưng chẳng lẽ muốn hắn trơ mắt nhìn nàng ngốc nghếch hồ đồ bị Ngụy triết mang đi? Nhà Tể Tướng ở kinh thành chỉ sợ còn khủng bố hơn nhiều so với Diệp Thị Sơn Trang, với tính tình ngây thơ lại ngu xuẩn của nàng, đến Ngụy gia không bị mấy nữ nhân ở đó gặm đến nỗi ngay cả xương đều không còn mới là lạ!

"Thật là không thể nuôi sói mắt trắng! Bắt ngươi cũng là vì muốn tốt cho ngươi, cái thiên kim Vương gia đó một ngày không tìm được tung tích của ngươi liền một ngày không yên lòng, chỉ có đợi tại Diệp Thị Sơn Trang mới có thể bảo vệ ngươi an toàn." Diệp Thao càng nghĩ càng giận, đứng lên trong thư phòng bắt đầu đi tới đi lui, hắn chưa từng để ý đến nữ nhân nào, Hách Quang Quang này quả thực là to gan lớn mật, lòng lang dạ sói, nuôi sủng vật còn hiểu được biết ơn, d’đ/l ;q’d nàng thì tốt rồi, hắn coi nàng như thiên kim tiểu thư mà hầu hạ, còn che chở cái mạng nhỏ của nàng, kết quả nàng không cảm ơn không biết đủ thì thôi, còn coi hắn thành lũ lụt thú dữ mà ẩn núp, thậm chí dám cùng nam nhân khác "chạy" nữa!

Ngụy Triết phong nhã hào hoa, văn tài vũ lược không phải là người bình thường có thể bằng, nhất là hắn còn có gương mặt tuấn tú có thể hấp dẫn nữ nhân. . . . . .

Diệp Thao chỉ cảm thấy một cỗ cảm giác khác thường trong nháy mắt lan ra khắp toàn thân, làm hắn không thể được đợi được nữa, hướng bên ngoài gọi: "Lang Tinh vào đi!"

Lang Tinh lập tức đi vào, hướng Diệp Thao ôm quyền.

"Mau đi Kinh Thành tìm Hữu Hộ Pháp trở về." Diệp Thao xanh mặt trầm giọng ra lệnh.

"Vâng" khẽ kinh ngạc, Lang Tinh xoay người nhanh chóng ra khỏi thư phòng.

Diệp Thao đứng ở bên trong thư phòng nhìn án thư phương hướng khẽ nheo lại mắt, rất nhanh tay nắm thành nắm đấm thì thầm: "Lần này không cần người khác, ta tự mình đưa ngươi cái người ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng sói mắt trắng này mang về!"