Từ phòng Dương thị về Hách Quang Quang vẫn ngây ngô ngơ ngác, dùng cơm rửa mặt rồi lên giường xoa chân cũng không yên lòng, nha hoàn nói chuyện cùng nàng cũng thường thường hỏi một đằng, trả lời một nẻo, trong đầu nàng tất cả đều là về mẹ nàng và Ngụy gia.
Người trong bức họa kia nàng biết, không chỉ biết, còn vô cùng quen thuộc, đó chính là mẹ ruột của nàng!
Lúc ở phòng Dương thị Hách Quang Quang nói dối là có nguyên nhân, nguyên nhân là Hách Đại Lang, ông từng giao phó cho nàng sau khi xuống núi nếu như một ngày nào đó thấy bức họa mẫu thân nàng ngàn vạn lần không được nói biết người ở bên trong, nếu người khác hỏi đến nàng lúc nào cũng phải lắc đầu phủ nhận, còn uy hiếp nói chuyện này rất quan trọng, nếu làm lộ chân tướng rất có thể sẽ bị chặt đầu.
Hách Đại Lang nói quá nghiêm chỉnh, dù Hách Quang Quang qua loa đến đâu đi chăng nữa cũng không dám phớt lờ, nàng không hiểu vì sao nói với người khác là có quan hệ mẹ sẽ dẫn đến khó giữ được đầu, nhưng vẫn nhớ kỹ trong lòng, vì vậy mới có một màn nàng phủ nhận kia.
Nàng biết mình trời sanh diễn trò nói dối không tốt, dù nàng có phủ nhận, nhưng bên trong phòng đều là người khôn khéo, cũng phát hiện điều bất thường của nàng, nhưng phát hiện thì phát hiện, chỉ cần nàng không thừa nhận bọn họ cũng không làm gì được nàng!
Thân phận cháu gái Tể Tướng hiển hách đến mức nào nào chứ, nhân chứng vật chứng có thể chứng minh nàng là con cháu Ngụy gia đều không có, dù nàng thừa nhận người trong tranh là mẹ nàng sợ là cũng sẽ bị chất vấn thôi? Chỉ có một đôi mắt giống thiên kim Ngụy gia năm đó, ngoài ra toàn thân nàng còn có điểm nào giống như là có quan hệ với người Ngụy gia?
Nếu thật sự thừa nhận mình là cháu gái Ngụy gia đoán chừng còn có thể bị người trào phúng nói là gặp người sang bắt quàng làm họ nữa! Mặc dù Hách Quang Quang biết mình từ trước đến giờ không thể nói là thông minh, nhưng còn chưa có ngốc đến nông nỗi, chuyện có liên quan đến mạng nhỏ của bản thân đầu óc nàng vẫn tương đối đáng tin .
"Ông trời cũng thật biết đùa bỡn người." Hách Quang Quang cảm khái, vẫn còn trong lúc khiếp sợ chưa tỉnh hồn lại, mẹ của nàng là rất mỹ rất đẹp, nhưng nàng chỉ đơn giản cảm giác mẹ mình so với mấy đại gia khuê tú còn khuê tú hơn, căn bản không nghĩ nàng xuất thân là thân phận cao quý.
Ai ngờ lại có thể như thế, này không chỉ là cao quý, quả thật cao quý tới trình độ nhất định.
Mới vừa Dương thị lơ đãng nói một câu càng làm nàng thêm khiếp sợ cực kỳ, nàng kể chuyện xưa cô gái trong tranh ở kinh thành danh tiếng vô cùng vang, cả Đương Kim Hoàng Đế lúc tuổi còn trẻ cũng thần hồn điên đảo vì nàng!
Trời ạ, là Đương Kim Thiên Tử đó!
Tâm can Hách Quang Quang vẫn run rẩy, cảm giác như đang nằm mơ.
Nàng muốn thay đổi cách nhìn đối với cha mình, mẹ đẹp như vậy cao quý như vậy, người theo đuổi vô số, cư nhiên bị cha bắt vào tay rồi, đến tột cùng là cướp thế nào đây? Những chuyện này cha căn bản không nói qua với nàng.
Bộ dáng Hách Đại Lang cùng lắm coi như là trung đẳng, hắn cũng thường nói giỡn với Hách Quang Quang rằng so với mẹ nàng, dung mạo của nàng càng giống hắn, cho nên vẻ thùy mị của nàng kém xa mẹ, miễn cưỡng có thể xem là dễ nhìn mà thôi.
"Xoa nữa là mềm ra luôn đấy." Một đạo âm thanh không vui đột nhiên truyền đến, dọa Hách Quang Quang giật mình.
"Hù chết, ngươi có thể không thỉnh thoảng lại đến hù dọa người như vậy được không?" Hách Quang Quang hơi cáu trừng mắt nhìn Diệp Thao một cái, thấy tầm mắt của hắn đang ngừng ở một chỗ, theo tầm mắt của hắn nhìn xuống, vừa hay nhìn thấy cái chân đã gần hết sưng nhưng vẫn khẽ phồng lên của nàng.
Mặt đột nhiên nóng lên, nhanh chóng lùi chân về trong làn váy thầm mắng đồ lưu manh.
"Ta đã sớm tiến vào, là ngươi vẫn không phát hiện." Nếu không phát ra tiếng động, không biết nàng còn muốn ngẩn người tới khi nào đây, bị oan uổng Diệp Thao vặn lông mày cải chính.
Hách Quang Quang chột dạ, không có ý kiến "lên tiếng phê phán" Diệp Thao nữa, hừ một tiếng nho nhỏ nói thầm : "Nhìn thấy chân người ta mà cứ nhìn không chớp mắt, phải tự giác nói lời từ biệt chứ."
"Ngươi nói cái gì?" Trực giác không phải lời tốt đẹp, tròng mắt Diệp Thao chăm chú nhìn mặt Hách Quang Quang hỏi.
"Không có gì, chính là muốn nói tối nay tiếp tục nghỉ ngơi có được hay không? Ban ngày luyện chữ thật lâu, sợ mệt mỏi." Giọng Hách Quang Quang thương lượng, lúc này nàng thật là một chút tâm tình luyện chữ cũng không có.
"Hiểu rõ, hôm nay ta cũng không có tính nhẫn nại dạy ngươi học chữ." Diệp Thao ý vị sâu xa nhìn mặt Hách Quang Quang, đưa bức họa cầm trong tay tới, "Đây là lấy từ chỗ mẹ ta, ngươi có thể giữ lại làm kỷ niệm."
Nhìn bức họa được đưa tới, Hách Quang Quang ngây ngẩn cả người, cảm thấy tầm mắt quan sát trên mặt nàng, biết nếu nàng nhận sẽ chỉ làm hắn sinh nghi hơn.
Thế nhưng bức tranh dù sao cũng vẽ mẹ nàng rất giống, ngày thường rất thích hợp để lấy ra hoài niệm một phen, lời cự tuyệt mấy lần vọt tới khóe miệng lại không tự chủ nuốt trở vào.
Rốt cuộc là tiếp nhận hay là cự tuyệt, Hách Quang Quang do dự.
Như nhìn thấu tâm tình mâu thuẫn của Hách Quang Quang, Diệp Thao không có thúc giục, mà là đặt bức họa ở trên thư án bình thường Hách Quang Quang luyện chữ, nói: "Phu nhân đã có ý muốn tặng, ngươi nhận là được."
Hách Quang Quang thở phào một cái, gật đầu lên tiếng: "Được, vậy ngày mai ta đi cám ơn phu nhân."
Diệp Thao nghe vậy lập tức cự tuyệt: "Không cần, đến vòng tay phu nhân đeo nhiều năm cũng đưa cho ngươi, đây chỉ là một bức tranh mà thôi, không cần phải cố ý qua cảm ơn, trừ phi. . . . . . bức họa đối với ngươi mà nói vô cùng có ý nghĩa."
Hách Quang Quang có ý đáp tạ, bị một câu cuối cùng của Diệp Thao được khiến lập tức bỏ đi ý niệm, không vui liếc về phía Diệp Thao thử dò xét nàng: "Dù sao cũng là ngươi không cho ta cảm ơn, cũng không phải là ta không hiểu lễ nghĩa, nếu có người nói sau lưng ta cái gì, đầu sỏ chính là ngươi."
"Ngươi còn hiểu được lễ nghĩa cơ á?" Diệp Thao giống như là nghe chuyện cười lớn, khẽ cười lắc đầu đi về phía Hách Quang Quang.
Hách Quang Quang cũng không vì bị Diệp Thao châm chọc mà tức giận, bởi vì lực chú ý của nàng bị một chuyện khác hấp dẫn. Nhìn chằm chằm Diệp Thao đang bước tới, Hách Quang Quang chần chờ hỏi: "Ngươi... tối nay ngươi sẽ không định ngủ ở chỗ này chứ?"
"Có gì không được? Không ngủ ở nơi này làm sao có thể đề phòng trộm cướp?" Diệp Thao ngồi ở trên giường cởi giày chuẩn bị lên giường nghỉ ngơi.
"Ta sẽ không trộm này nọ! Ngươi trở về phòng ngươi ngủ có được hay không?" Lại bị ám chỉ là trộm cắp, Hách Quang Quang liều mạng đè xuống lửa giận đề nghị.
"Nếu chỉ là trộm vật này nọ cũng may, Diệp Thị Sơn Trang ta sẽ không để ý mất một vài đồ, chính là sợ hắn trộm. . . người." Diệp Thao kéo chăn qua giống như là ngủ trên giường của mình, vô cùng nằm xuống gối lên gối sứ.
Hách Quang Quang nghe vậy nhất thời giận dữ, cầm gối đầu lên định đập tới, kết quả lúc chống lại cặp mắt đen của Diệp Thao đầu óc vừa động, đột nhiên nghĩ ra cái gì, lửa giận nhất thời tiêu biến, Hách Quang Quang cắn răng từ từ thả gối sứ về lại chỗ cũ.
"Sao không đánh nữa?" Diệp Thao nhíu mày hỏi, trong giọng nói hình như còn dẫn theo một tia tiếc nuối không dễ dàng phát giác.
Nghe vậy, Hách Quang Quang giận đến đau gan, quắc mắt trừng qua: "Ngươi đừng có sỉ nhục người khác, ta là cô nương trong sạch, sao có thể làm ra chuyện ăn trộm xấu xa này!"
"Ngươi cái gì cũng không hiểu, còn phát giận lung tung, ngây thơ." Diệp Thao lật người, không thèm để ý Hách Quang Quang đột nhiên biến thân thành con nhím.
"Ai nói ta không hiểu? Ta vu oan cho ngươi là ăn trộm ngươi có hiểu hay không?" Hách Quang Quang căm tức phản bác, đã bị vu oan thành"ăn trộm" thì thôi, lại còn cười nhạo nàng cái gì cũng không hiểu, quả thực là khinh người quá đáng!
Diệp Thao đột nhiên quay đầu qua, một đôi mắt tuấn tú giống như có thể câu hồn nhìn thẳng vào mắt Hách Quang Quang: "Ngươi là đang chửi ta?"
Bỗng chốc, Hách Quang Quang cảm giác tóc gáy dựng đứng, đầu lập tức lắc như trống bỏi vội vàng giải thích: "Không có không có, ta chỉ là giả thiết, không có mắng ngươi, thật!"
"Tạm thời bỏ qua cho ngươi một lần." Diệp Thao quay đầu lại nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ.
Bị kinh sợ Hách Quang Quang vỗ ngực, làm sao còn dám phát biểu cảm tưởng về chuyện "trộm người" nữa, không dám nói lời nào nữa, sợ câu nào chọc giận tới Diệp Thao đại lang sói, lại tránh không khỏi kết quả kinh khủng " sưng miệng " hoặc "bị lột quần áo ăn đậu hủ".
Nơi này là địa bàn của người ta, đuổi nhất định là không đuổi được hắn, huống chi nàng cũng không dám lấy cứng chọi cứng, chỉ đành phải im hơi lặng tiếng giống như đêm trước tựa vào vách tường nằm xuống, an ủi mình tối hôm qua hắn không làm gì cả, tối nay cũng sẽ không sao.
Đang lúc mơ hồ ngủ thì Hách Quang Quang đột nhiên nghe được Diệp Thao nói: "Còn sờ loạn giống như sáng nay nữa, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi dễ dàng như vậy đâu !"
Bỗng chốc, cơn buồn ngủ hoàn toàn biến mất, mặt Hách Quang Quang lập tức nóng như là có thể nướng chín khoai lang, nhìn chằm chằm vách tường mím chặt miệng, cương cứng thân thể lại gần vách tường cọ xát mấy cái, nghĩ muốn cách Diệp Thao xa một chút, chỉ cần không dính vào một chỗ, sẽ không sợ đang lúc mơ ngủ có "cây gậy" chỉa vào nàng, chuyện xảy ra sáng sớm hôm nay nàng gần như đã quên hết.
Lại qua thật lâu, nghe được tiếng hít thở đều đều của Diệp Thao vang lên,Hách Quang Quang rốt cuộc thư giãn cơ thể từ từ ngủ, nàng ngủ cũng không yên giấc, một lát mơ thấy Ngụy Triết nói ngươi là nữ nhi của cô ta, mau đi cùng ta, một lát mơ thấy Hách Đại Lang thở ngắn than dài nói sao ngươi lại có thể chọc phải d’đ/l ;q’d Ngụy Triết rồi, một lát lại mơ thấy Diệp Thao cởi sạch sẽ túm lấy nàng nói ngươi là thiếp của ta, phải thực hiện nghĩa vụ, cuối cùng Diệp Tử Thông chống eo cười ha ha nói thì ra là ngươi còn chưa đủ tư cách làm mẹ kế của ta, chỉ là một di nương nho nhỏ mà thôi . . . . .
Lúc Hách Quang Quang vì các loại cơn ác mộng mà mí mắt rung động, mồ hôi lạnh chảy ròng, Diệp Thao đột nhiên tỉnh lại, nhìn Hách Quang Quang cách xahắn một cánh tay một lúc lâu, chân mày bởi vì nhớ tới lúc trước khi trời tối Ngụy Triết nói hắn mà không tự giác nhăn nhẹ.
"Gần đây ngươi điều tra cái gì ta đều rất rõ ràng, chúng ta người quang minh chính đại không nói tiếng lóng, nếu Hách cô nương thật đúng là biểu muội của ta, ta hi vọng ngươi có thể thả người để cho ta dẫn nàng đi, người của Ngụy gia ta há có thể uất ức làm thiếp cho ngươi!" Lúc Ngụy Triết nói những lời này trên mặt có kiên định không cho phản bác, còn có mấy phần bất mãn đối với chuyện hắn nạp Hách Quang Quang làm thiếp.
"Ngươi rất muốn đi đúng không? Nếu Ngụy Triết muốn dẫn ngươi đi, ngươi có đồng ý hay không?" Diệp Thao giơ tay lên vuốt vuốt mái tóc đen mềm mại của Hách Quang Quang, ngực dâng lên một cỗ vị chua như có như không, cảm xúc xa lạ vừa như giận lại như không giận, làm phiền khiến cho hắn không cách nào ngủ ngon.
"Người thường cầu xin đều không được, vì sao ngươi lại không nắm bắt, lại còn lên tiếng phủ nhận?" Diệp Thao không nghĩ ra, hắn nghĩ không thông chuyện sợ là Ngụy Triết cũng khó hiểu tương tự, Ngụy Triết sẽ phải lập tức rời đi, không biết hắn có tiếp tục bảo trì bình thản hay không.
Ngày kế, Diệp Vân Tâm lại tới luyện chữ cùng Hách Quang Quang, lúc gần tới buổi trưa Diệp Vân Tâm nói ở trong phòng kìm nén đã lâu quá buồn bực, vì vậy liền lôi kéo Hách Quang Quang đi ra ngoài giải sầu, thuận tiện cho Hách Quang Quang đi lại để vết thương ở chân khôi phục dễ dàng.
Hách Quang Quang bám vào vai Diệp Vân Tâmcẩn thận đi lại, không dám đi quá xa, ở trong lương đình cách đó không xa nghỉ lại.
"Nghe nói hai ngày nay Thao ca ca đều ngủ lại ở trong phòng ngươi đúng không?" Nhịn cho tới trưa không dám hỏi, Diệp Vân Tâm thấy lúc này tâm tình Hách Quang Quang cũng không tệ lắm, rốt cuộc không nhịn được nói ra, mắt to rất ác ý quét mắt một vòng từ trên xuống dưới vào Hách Quang Quang.
"Đừng nhắc tới hắn, nói gì phòng ăn trộm, làm sao có ăn trộm?" Hách Quang Quang liếc Diệp Vân Tâm một cái.
"Các ngươi có hay không. . . . . ."
"Không có! Không có gì cả! Đừng nhắc lại chuyện này nữa, nhắc lại ta muốn tức giận!" Hách Quang Quang hung hăng up hiếp.
"Được rồi, đừng nóng giận, ta không hỏi nữa là được." Diệp Vân Tâm nhỏ nhẹ, nàng cũng không biết tại sao lại sợ Hách Quang Quang tức giận như vậy.
"Hừ." Một đêm Hách Quang Quang không có ngủ được, mắt hơi thâm quầng, cả đêm nàng đều mơ ác mộng, hơn phân nửa đều có liên quan đến Diệp Thao, cho nên lúc này người nàng cực kỳ không muốn nói tới chính là Diệp Thao.
"Ah, Ngụy trạng nguyên tới." Diệp Vân Tâm mở to mắt nhìn về phía sau Hách Quang Quang, đột nhiên đứng lên gật đầu quy củ mà nói, "Chào Ngụy đại nhân."
"Không cần đa lễ." Ngụy Triết cười đi tới.
Nghe được âm thanh Ngụy Triết, Hách Quang Quang đưa lưng về phía hắn theo bản năng đứng dậy muốn chạy trốn, lúc đưa chân ra đột nhiên nghĩ đến thật ra mình không cần thiết sợ Ngụy Triết như vậy, vì vậy lại thu chân về ngồi xuống.
"Đây là Diệp cô nương đúng không? Có thể cho Ngụy mỗ nói riêng mấy câu với Hách cô nương hay không?" Ngụy Triết đi vào đình nghỉ mát ôn hòa nói với Diệp Vân Tâm đang mở to hai mắt rõ ràng rất hưng phấn.
"Được, không thành vấn đề." Diệp Vân Tâm nói xong cũng không để ý phản ứng của Hách Quang Quang, mặt kích động đi ra ngoài, lưu lại Ngụy Triết và Hách Quang Quang đơn độc chung đụng.
Ngụy Triết ngồi xuống đối diện Hách Quang Quang, nhìn về Hách Quang Quang không trốn không tránh, cười nói: "Hai lần trước ngươi nhìn thấy ta cũng theo bản năng né tránh, sao lần này đột nhiên không tránh nữa hả ?"
Hách Quang Quang rất tự tại cười một tiếng không tim không phổi với Ngụy Triết đáp: "Bởi vì đột nhiên cảm thấy ngài là người tốt, vì vậy cũng không né tránh nữa."
Đối với Hách Quang Quang rõ ràng không thành thật trả lời không hài lòng lắm, Ngụy Triết nhíu nhíu mày, nhớ tới chuyện quan trọng nên không có tranh cãi cùng Hách Quang Quang, quét mắt bốn phía đột nhiên nói nói: "Vật cô ta lúc còn sống thường dùng ta có giữ một chút, những thứ này cũng có thể dùng để nhìn vật nhớ người."
Nghe được Ngụy Triết nhắc tới mẫu thân, Hách Quang Quang lập tức phòng bị, ngậm kín miệng không nói.
"Ta không có ác ý, chỉ là nghĩ chắc người sống sẽ thích xem một chút đồ người thân đã qua đời khi còn sống từng sử dụng chứ? Năm đó ta còn còn tấm bé, quan hệ với cô rất tốt, từng không chỉ một lần mà nghĩ nếu là cô sinh nữ nhi, ta nhất định sẽ sủng ái chăm sóc nàng như muội muội ruột, nếu là sinh đệ đệ ta cũng sẽ như thế, đáng tiếc cô hồng nhan bạc mệnh, nguyện vọng này không có đạt thành, vì thế tiếc nuối hơn hai mươi năm, lúc này thấy ngươi có mấy phần giống cô của ta, liền nổi lên tâm tư muốn nhận ngươi làm nghĩa muội." Ngụy Triết chậm rãi nói.
"Nghĩa muội?" Hách Quang Quang kinh ngạc.
"Đúng vậy, không biết ý của ngươi như thế nào? Có lẽ ngươi không muốn có quá nhiều dính dấp với người Ngụy gia, chỉ là hãy tin tưởng ta không có ác ý, qua hai ngày quan sát ta phát hiện ngươi cũng không thích cuộc sống ở chỗ này, thân phận ‘thiếp’ này chắc hẳn cũng làm ngươi không thích. Thời gian có hạn, ta liền nói rõ, sáng sớm mấy ngày nữa ta sẽ rời khỏi đây, nếu ngươi không muốn cả đời bị giam cầm ở chỗ này làm một di nương nho nhỏ thì hãy đi theo ta, sau khi d’đ/l ;q’d hồi kinh ta sẽ sắp xếp chỗ ở cho ngươi, còn có rất nhiều di vật của cô." Vẻ mặt Ngụy Triết dần dần nghiêm túc, hạ thấp giọng nói với Hách Quang Quang.
Hách Quang Quang nghe được kinh hồn bạt vía, bắt đầu nhìn quanh như trộm, sợ Diệp Thao đột nhiên xuất hiện.
Khóe mắt sắc bén quét thấy một nam nhân bước nhanh tới, khóe môi Ngụy Triết giương lên, lấy âm thanh thấp hơn nói với Hách Quang Quang đột nhiên trở nên chột dạ lên: "Đúng rồi, còn có một việc, ta đã bắt được Vương tiểu thư suýt chút đánh chết ngươi, đang bí mật nhốt trong địa lao, xử trí nàng ta như thế nào ta nghĩ ngươi cũng có quyền lên tiếng. Cho ngươi thời gian một ngày suy nghĩ, trước tối mai hãy cho ta đáp án."
Đầu óc Hách Quang Quang ong ong, nhìn chằm chằm Ngụy Triết mặt tự tại, bởi vì kích động cùng khẩn trương tim nhảy thùng thùng không ngừng, vừa muốn há mồm nói gì, kết quả âm thanh không vui của Diệp Thao từ sau người cách đó không xa vang lên trước: "Chân của ngươi còn chưa khỏe chạy loạn cái gì?"
"Diệp trang chủ không phải đang bận công sự ở thư phòng sao? Lúc này chạy tới, chẳng lẽ chuyện cũng giải quyết xong?" Ngụy Triết mỉm cười trêu ghẹo tạo thành mãnh liệt đối lập với gương mặt xanh mét của Diệp Thao.
"Ngụy đại nhân có vẻ rất rảnh rỗi, lại còn vô ích cùng ‘thiếp của Diệp mỗ’ nói chuyện phiếm." Diệp Thao nói bốn chữ rất nặng.
"Đúng lúc gặp phải mà thôi." Ngụy Triết thuận miệng giải thích.
Da đầu Hách Quang Quang tê dại, căn bản không dám quay đầu lại nhìn Diệp Thao đang tức giận.
Diệp Thao lạnh nhạt quét mắt Ngụy Triết không thấy chút nào kỳ cục cùng áy náy, sải bước hướng đến gần Hách Quang Quang đang rúc đầu làm đà điểu, không nói lời nào một tay chặn ngang ôm lấy Hách Quang Quang, thu hồi nụ cười nhíu mi nói với Ngụy Triết: "Ngụy đại nhân xin cứ tự nhiên, Diệp mỗ đưathị thiếp không khiến người ta an tâm này về phòng trước."
Ngụy Triết âm thầm siết chặt quả đấm, nhàn nhạt quét mắt Hách Quang Quang cứng đờ ở trong ngực Diệp Thao không dám làm bất cứ một cử động nhỏ nào, nói với Diệp Thao: "Ngụy mỗ trở về phòng rồi, một lát cơm trưa chúng ta gặp ở phòng ăn."
Diệp Thao gật đầu một cái ôm Hách Quang Quang bước nhanh tránh đi, khi rời đi Ngụy Triết rất xa, tầm mắt hướng tới Hách Quang Quang cả người cứng đờ không khác gì tảng đá, tức giận nói: "Về sau không cho ngươi đơn độc gặp mặt Ngụy Triết, có nghe hay không?"
Hách Quang Quang nghe vậy hơi nhếch môi, quay đầu không nói lời nào.
Hành động này càng thêm kích thích Diệp Thao lòng dạ không yên, buộc chặt hai cánh tay ôm lấy Hách Quang Quang uy hiếp: "Nếu dám không nghe lời ‘len lén’ gặp Ngụy Triết một lần nữa, cẩn thận ngươi chịu không nổi!"