Mắt cá chân Hách Quang Quang sưng thành bánh bao, chỉ có thể nghỉ ngơi trong phòng, bên trong trang có Hạ đại phu y thuật rất tốt, cho Hách Quang Quang thuốc cao, bảo mỗi ngày sau khi bôi thuốc xong Hách Quang Quang xoa bóp nửa canh giờ, làm đúng hai ngày sau đó liền khôi phục.
Không để Như Lan xoa chân cho nàng, Hách Quang Quang kiên trì tự mình xoa, đối với nàng mà nói những chuyện này cũng không xa lạ, trước kia khi ở trên núi có khó khăn gì, lúc Hách Đại Lang không có ở đó nàng đều tự mình vượt qua, hiện tại tuy có ba nha hoàn, nhưng rất ít sai bảo họ, Hách Quang Quang không muốn để mặc cho d’đ/l;q’d mình trầm mê trong cuộc sống hưởng thụ được phục vụ này, sợ sau này chạy đi không quen ngày tháng không có nha hoàn để sai bảo.
Buổi tối, sau khi ăn cơm, tắm rửa dưới sự giúp đỡ của nha hoàn, Hách Quang Quang ngồi ở trên giường lấy thuốc cao bôi loạn lên chỗ bị sưng ở chân, thuốc là dạng cao màu đục có mùi thơm thực vật nhàn nhạt, sau khi bôi không làm chân xuất hiện màu khác quá rõ ràng.
"Tê tê, đau quá đau quá." Hách Quang Quang vừa xoa mắt cá chân vừa kêu đau, đây chính là kết quả của việc thiếu ngủ trầm trọng, nàng cần ngủ một giấc thật ngon mới được, nếu không về sau không biết sự kiện tương tự còn xảy ra bao nhiêu lần.
"Sao không để cho người hầu làm?" Giọng Diệp Thao đột nhiên vang lên, làm Hách Quang Quang sợ hết hồn.
Lập tức giấu hai chân nhỏ trắng như tuyết vào trong váy, Hách Quang Quang cau mày trừng mắt về phía Diệp Thao đang đi tới, nhịn đau nói: "Tự ta xoa có thể dùng lực phù hợp."
Diệp Thao đứng lại ở trước giường Hách Quang Quang, nhìn xuống chỗ váy che kín hai chân, ánh mắt dừng ở phía trên một lát sau đó đột nhiên vươn tay muốn vén làn váy.
"Ngươi làm gì đấy?" Hai tay Hách Quang Quang vững vàng ngăn chặn làn váy, mặt phòng bị nhìn chằm chằm bàn tay đang đưa qua của Diệp Thao.
"Ta chỉ là muốn xem nó sưng lên có khó coi lắm không mà thôi." Giọng Diệp Thao hơi không vui.
"Rất khó coi, ngươi tốt nhất đừng xem." Hách Quang Quang che kín chân, đó là chân của nàng không phải tay, chân nữ nhân không thể tùy tiện cho nam nhân nhìn đâu!
Thu vẻ mặt bài xích của Hách Quang Quang vào đáy mắt, Diệp Thao híp mắt lại: "Còn không bôi nhanh đi, muốn làm người thọt à?"
"Ngươi...ngươi tránh ra ta liền xoa." Hách Quang Quang thương lượng.
Diệp Thao không hề nói gì, đưa tay ra chuẩn bị vén váy Hách Quang Quang.
"A a a, Trang chủ ý tốt của ngài lòng ta nhận, chuyện như vậy tự ta làm là được, không dám làm phiền ngài xoa chân cho ta." Hách Quang Quang hét lên một tiếng gạt tay Diệp Thao ra, kéo chăn trùm kín hai chân, sau khi làm xong một loạt động tác sợ d’đ/l;q’d Diệp Thao nổi giận, rụt cổ lại dùng khóe mắt nhìn trộm sắc mặt Diệp Thao, lông mi thật dài bởi vì lo lắng mà khẽ run.
Trán Diệp Thao nổi gân xanh, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Hách Quang Quang, nén giận chế nhạo: "Ngươi cũng thật biết coi trọng mình, ta không xoa chân cho nữ nhân, huống chi là chân ngươi!"
Hách Quang Quang nghe xong ánh mắt quất thẳng tới, giận mà không dám nói gì, hừ một tiếng quay đầu đi chỗ khác làm như không nghe thấy.
"Xoa nhanh, đừng mơ tưởng chân đau thì không phải học chữ, lúc chân ngươi chưa lành ta sẽ tới phòng ngươi dạy, nếu có mừng thầm trong lòng là chân một ngày không tốt sẽ trốn tránh được một ngày, vậy thì làm ngươi thất vọng rồi." Diệp Thao nói xong lời cần nói liền xoay người rời đi.
"Ta chưa ngu mà lấy thân thể mình làm trò đùa." Sau khi Diệp Thao đi, Hách Quang Quang nói thầm, thân thể là cha mẹ ban cho, sao có thể không thương tiếc? Diệp Thao là tiểu nhân, vì vậy liền lấy ánh mắt của tiểu nhân đến xem nàng, thật là buồn cười.
Rút chân ở trong chăn ra xoa lần nữa, Diệp Thao còn nói muốn tới phòng nàng dạy chữ, không phải gần đây hắn rất bận sao? Thế mà vẫn có thời gian"ép" nàng học chữ, lời đồn đúng là không thể tin.
Hôm sau, Diệp Vân Tâm đến thăm Hách Quang Quang, kết quả tự nhiên bị mắng, bị giận chó đánh mèo, nàng không dám ở lâu uất ức mà rời đi.
Bởi vì ban ngày bận, gần tới giờ cơm tối thì mới sẽ thoáng rảnh rỗi một chút, Diệp Thao định thời gian học chữ cho Hách Quang Quang là... nửa canh giờ sau bữa cơm chiều.
Hách Quang Quang ăn cơm tối không vui vẻ một chút nào, sau khi ăn qua loa xong chỉ thấy mấy người Như Lan lấy văn phòng tứ bảo ra đặt lên thư án mới trong phòng, lại mang lên hai cái ghế thoải mái, vừa mới chuẩn bị xong thì Diệp Thao tới.
"Các ngươi đi xuống trước đi." Diệp Thao khoát tay áo khiến mấy người Như Lan đi ra ngoài.
Đi tới trước giường cúi người ôm lấy Hách Quang Quang đặt trên ghế, Diệp Thao ngồi xuống cạnh nàng, hỏi: "Ngươi đã biết những chữ nào?"
Hách Quang Quang nuốt xuống bất mãn dâng lên vì bị Diệp Thao "sỗ sàng", suy nghĩ một chút rồi thành thật trả lời: "Không biết nhiều, người (人), con trai (丁), to (大), bé (小) biết mấy chữ đơn giản này."
Diệp Thao cầm lấy bút trên giấy viết "ngày (天)", hỏi: "Chữ này có biết không?"
"Không biết."
Lại viết mấy chữ đơn giản, Hách Quang Quang đều không biết, chân mày Diệp Thao càng nhíu chặt, cuối cùng rất không tình nguyện thừa nhận trình độ hoàn toàn giống với đứa trẻ con vừa sinh ra của Hách Quang Quang, cũng chỉ biết nhiều hơn bọn nó ba, bốn chữ vô cùng đơn giản mà thôi.
"Cha mẹ ngươi không dạy chữ cho ngươi sao?" Biết "trình độ thú vị" của Hách Quang Quang, sắc mặt Diệp Thao không tốt chút nào.
"Không, mẹ ta bảo nữ nhân tài hoa quá cũng không phải là chuyện tốt, vì vậy nên không bắt ta học, cha ta nghe lời mẹ ta nhất, lại cưng chiều ta nên cũng không bắt ta học chữ." Sau khi nói xong Hách Quang Quang oán trách liếc Diệp Thao một cái, là hắn "ác bá" mới bắt nàng làm chuyện nàng không muốn làm.
"Mẹ ngươi có tinh thông cầm kỳ thư họa không?" Diệp Thao bắt đầu hỏi thăm chuyện về mẫu thân Hách Quang Quang.
“Không nhớ rõ lắm, chưa từng thấy bà đánh cờ, cũng rất ít thấy bà viết chữ vẽ tranh, chỉ là đánh đàn nghe rất hay." Hách Quang Quang hoài niệm nói, mặc dù cuộc sống trước kia kham khổ nhưng một nhà ba người ở chung một chỗ rất sung sướng.
"Mẹ ngươi có đề cập tới nhà ngoại của ngươi không?" Diệp Thao tiếp tục hỏi.
Hách Quang Quang không nhịn được, mắt hạnh lập tức trừng qua: "Ngươi tới dạy ta học chữ hay là vặn hỏi tổ tông mười tám đời của ta? Ta chỉ có cha mẹ, ngoại tổ nội tổ đều chưa từng thấy, cũng không nghe bọn họ nhắc đến, lần này ngươi thoả mãn chưa?"
Như có điều suy nghĩ Diệp Thao đánh giá Hách Quang Quang, nữ nhân này cái gì cũng không biết, hỏi cũng vô ích, đành phải bỏ qua, năm đó chuyện của Ngụy gia rõ ràng bị người ta âm thầm động tay động chân đặc biệt che giấu, nhiều ngày qua Đông Phương Hữu cũng không tra được tin tức gì hữu dụng.
"Thôi, hôm nay ta sẽ dạy ngươi hai chữ, ngày mai ngươi ở trong phòng luyện chữ." Nói xong Diệp Thao viết chữ "Diệp" lên giấy, sau đó lại viết chữ "Hách", nói với Hách Quang Quang: "Đây là Diệp, họ của ta, chữ “Thao” quá phức tạp, tạm thời không hợp d’đ/l;q’d để ngươi học, chữ Hách này là họ của ngươi, đầu tiên ngươi học thuộc lòng hai chữ này."
Hách Quang Quang nhìn qua, chữ Diệp vẫn còn tương đối đơn giản, chữ Hách thì phức tạp hơn nhiều, chỉ nhìn nàng đã muốn bỏ cuộc giữa chừng.
"Biết cầm bút không?" Diệp Thao biết hỏi lời này cũng là vô ích, cầm lên một cái bút lông nhét vào tay phải Hách Quang Quang, sau đó cũng cầm một cái, ý bảo Hách Quang Quang cùng hắn học tư thế cầm bút.
Người trời sinh không thích hợp cầm bút, cầm bút với cầm đũa không khác nhau lắm, Diệp Thao nhìn xong lông mày nhíu lại, "pằng" đập tay Hách Quang Quang một cái quát: "Ngươi đang cầm bút hay là ăn cơm?"
"Ta nói ta không muốn học, ngươi cứ khăng khăng bắt ta học, cũng không phải ta cầu xin ngươi dạy cho ta, hung dữ cái gì mà hung dữ?" Hách Quang Quang xoa mu bàn tay bị đánh đau lên án, nàng kiểm soát mức độ này rất tốt, chỉ cần không mắng Diệp Thao, nàng thỉnh thoảng oán trách cũng không có việc gì.
"Ngươi có thể ngu hơn không!" Từ nhỏ dù là đi học hay là luyện công cũng được trưởng bối hài lòng, Diệp Thao không thể nào dễ dàng tha thứ cho đứa học trò ngu ngốc cầm bút như cầm đũa.
"Ta không ngu ngốc, cha ta nói ta thông minh thể hiện ở học trận pháp, học cầm bút viết chữ thì làm được cái gì? Ta là nữ nhân cũng không cần lập công danh." Hách Quang Quang dứt khoát ném bút không học, đỡ bị ghét bỏ.
"Không muốn học cũng không phải là không thể." Diệp Thao cũng buông bút xuống, nhìn về mắt Hách Quang Quang vì lời của hắn mà sáng lên trong nháy mắt, môi mỏng giương lên, "Đổi lấy sự trong sạch của ngươi là được."
"Ba" một cái, Hách Quang Quang vỗ lên thư án, nhặt bút lông hiên ngang lẫm liệt mà nói: "Không phải là học chữ sao? Chuyện này có gì khó, ngươi cứ việc dạy, ta phối hợp hết sức là được."
"Không miễn cưỡng?"
"Không miễn cưỡng!"
"Đây chính là ngươi nói, ta không ép buộc ngươi." Diệp Thao cười khẽ.
"Đúng, đúng, ngài thật sự không ép buộc ta." Hách Quang Quang cắn răng nghiến lợi gật đầu.
Cứ như vậy, vì giữ gìn sự trong sạch, Hách Quang Quang nhắm mắt học cầm bút viết chữ, trong nửa canh giờ ngắn ngủn, tay bị vỗ đỏ ửng, bởi vì bắt chước "vẽ" chữ quá mức không đâu vào đâu, bị Diệp Thao khinh bỉ vô số lần là vừa "đần" vừa "ngu xuẩn" lại "không có thuốc chữa".
Tóm lại, trong nửa canh giờ ngắn ngủi, Hách Quang Quang như đưa thân vào Địa ngục, Diệp Thao chính là ác quỷ xách theo roi với bộ mặt dữ tợn, bị ác quỷ vừa hù dọa vừa giáo huấn lại còn bị đánh vào lưng, Hách Quang Quang hận không thể một dao đâm chết Diệp Thao, bất đắc dĩ là thực tế chênh lệch ngăn cản ở trước mặt, sợ là giết không được sẽ bị "gian", đành phải thôi.
"Hôm nay trước tiên học đến đây thôi, ngày mai nhờ Tâm Tâm dạy ngươi cầm bút tiếp, tối mai ta sẽ tới kiểm tra hai chữ ‘Diệp’ và ‘Hách’ này, nhất định phải viết đúng một chút, nếu không. . . " Đứng lên, Diệp Thao đột nhiên cúi xuống bên tai Hách Quang Quang nói nhỏ một lời, sau khi thấy mặt nàng đỏ lên thì cười lớn bước ra khỏi gian phòng.
"Vô, vô. . ." Vô sỉ, bằng một chút lý trí nhỏ xíu còn xót lại, Hách Quang Quang nuốt một chữ cuối cùng xuống trong bụng, nàng cũng không muốn lại bị Diệp Thao "gặm".
"Tiểu thư, chuẩn bị đi tắm thôi." Như Lan đi vào nhìn thấy mặt Hách Quang Quang dính không ít mực nhịn không được phốc một tiếng bật cười, vội vàng ngưng cười đi ra ngoài bưng nước ấm tới cho Hách Quang Quang rửa mặt.
Một thân mồ hôi, trên mặt và trên tay dính mực khó chịu, lúc này không có gì tốt hơn là tắm, Hách Quang Quang để bút xuống nhảy lò cò ra chỗ chậu rửa mặt, nghĩ tới sau khi tắm rửa sẽ ngủ một giấc ngon, chuẩn bị tinh thần ngày mai tiếp tục luyện chữ.
Diệp Thao chết tiệt, lại uy hiếp nàng, hắn thật sự coi miệng nàng thành lạp xưởng rồi, chuyện gì cũng có thể dùng cái này uy hiếp, đồ quỷ háo sắc! Những nha đầu, ma ma kia nói mấy năm qua hắn không gần nữ sắc rõ ràng là lừa gạt!
Hách Quang Quang căm giận rửa mặt, trong lòng mắng Diệp Thao "t*ng trùng lên não" vô số lần rồi ra sau tấm bình phong tắm, chốc nữa còn phải bôi thuốc xoa chân, đều là Diệp Thao ban tặng, thân thể và trái tim của nàng chưa có một ngày có thể thoải mái!
Ngày tiếp theo, sau khi bôi thuốc xoa bóp, chân Hách Quang Quang đã tốt hơn hơn phân nửa, rất muốn ra ngoài đi dạo nghe nha đầu ma ma canh cửa tám chuyện, nhưng để buổi tối không bị người khác tìm được cớ "trừng phạt", đành phải đàng hoàng buồn bực ở trong phòng học thuần thục tư thế cầm bút dưới sự chỉ đạo của Diệp Vân Tâm, sau đó luyện chữ.
Buổi trưa Diệp Vân Tâm không trở về, liền ở lại cùng Hách Quang Quang dùng cơm trưa.
Sau khi ăn xong, Diệp Vân Tâm đột nhiên nói: "Đúng rồi, nghe nói buổi chiều phu nhân và Ngộ ca ca sẽ đến, ngươi biết chuyện này không?"
"Phu nhân nào? Ca ca nào? Sao ngươi nhiều ca ca vậy?" Hách Quang Quang vô tình trả lời, lúc này trong đầu nàng đều là hai chữ "Diệp" và "Hách", không tiêu hóa được chuyện gì khác.
"Phu nhân chính là mẹ Thao ca ca đó, Ngộ ca ca là đệ đệ cùng mẹ khác cha của Thao ca ca, nghe tổ phụ ta nói hôm nay bọn họ sẽ đến." Diệp Vân Tâm trừng mắt, đối với việc Hách Quang Quang đi tới Sơn Trang hơn nửa tháng rồi mà phu nhân và Ngộ ca ca là ai cũng không biết cảm thấy bất mãn.
"A, ta nhớ ra rồi, Diệp Thao có mẹ kia mà, hình như là Quan phu nhân mà? Quan phu nhân không phải rất bận sao? Bà ấy tới đây làm gì?" Hách Quang Quang rất là kinh ngạc, nàng biết không nhiều lắm, chỉ mơ hồ nghe nói qua hình như Diệp Thao không thân với người mẹ nay đã trở thành Quan phu nhân này lắm.
"Ta cũng không rõ ràng lắm, trước kia đều là hàng năm Ngộ ca ca đều tới ở trong trang một thời gian, phu nhân rất ít tới." Diệp Vân Tâm trả lời, khi còn bé vẫn luôn gọi mẹ Diệp Thao là Diệp bá mẫu, sau đó bà lấy chồng khác, liền không thể gọi "Diệp" bá mẫu nữa rồi, vì vậy nên gọi bà là phu nhân như người trong trang.
"Ngươi nói tối nay mẹ và đệ đệ tới, Diệp Thao sẽ không đến dạy ta luyện chữ có phải không?" Hách Quang Quang hưng phấn hỏi, nàng chỉ để ý chuyện này.
"Cái này. . . Chắc là vậy." Diệp Vân Tâm cũng không dám xác định.
"Ha ha, vậy thật là tốt quá!" Hách Quang Quang đổi ngay bộ dáng mặt ủ mày chau, vui vẻ cười lớn.
Diệp Vân Tâm nhìn chằm chằm khuôn mặt tươi cười của Hách Quang Quang một
lúc lâu, đột nhiên khen: "Quang Quang, có lúc ngươi nhìn cũng rất đẹp."
Hách Quang Quang nghe vậy lập tức làm ra vẻ khinh bỉ: "Cái gì gọi là có lúc, rõ ràng là bất cứ lúc nào cũng rất đẹp!"
"Xem như ta chưa nói gì đi." Diệp Vân Tâm hết ý kiến.
Ngủ trưa dậy không lâu thì có tin tức truyền đến nói phu nhân và Ngộ thiếu gia tới.
Hách Quang Quang vốn không có hứng thú với chuyện này, vì vậy không để trong lòng, đang nghĩ sau bữa cơm chiều Diệp Thao có thể tới hay không, Diệp Vân Tâm đột nhiên chạy vào, kéo tay của nàng nói: "Quang Quang, phu nhân và Ngộ ca ca tới, chúng ta đi xem một chút đi."
"Chân ta không tiện, không đi."
"Đi đi đi đi, ta đỡ ngươi đi." Diệp Vân Tâm hưng phấn, lôi kéo tay Hách Quang Quang đi ra bên ngoài.
Hách Quang Quang không từ chối được, đành bất đắc dĩ đi ra ngoài cùng Diệp Vân Tâm, tay bám chắc bả vai Diệp Vân Tâm, giảm bớt trọng lượng cơ thể, đi từ từ từng bước để không ảnh hưởng đến chân.
Trên đường đi, bọn hạ nhân đều đang bận rộn, dáng vẻ xem ra đối với khách tới rất là coi trọng.
Sắp đi đến cửa thì chạm mặt đoàn người đi tới, Diệp Thao cùng Đông Phương Hữu ở phía trước, mấy người đi theo phía sau, đi tới hướng hai người Hách Quang Quang.
Phía sau bọn họ có một cái kiệu, trên cỗ kiệu có dấu hiệu của Diệp Thị Sơn Trang, Hách Quang Quang đoán là sau khi vào Sơn Trang vị phu nhân kia xuống xe ngựa đổi ngồi kiệu, Quan Gia phu nhân chú trọng lễ nghi thân, thể lại cao quý, tất nhiên sẽ không đi bộ giống bình dân bách tính bọn họ, không phải ngồi xe ngựa thì chính là ngồi kiệu.
"Mau nhìn mau nhìn, nam tử quần áo màu xanh bên tay trái Thao ca ca chính là Ngộ ca ca." Diệp Vân Tâm lôi kéo Hách Quang Quang dừng lại ở ven đường, hưng phấn giới thiệu.
Hách Quang Quang nhìn theo ngón tay Diệp Vân Tâm, mắt mới vừa liếc lên nam tử áo gấm bên cạnh Diệp Thao đó, còn chưa kịp nhìn kỹ diện mạo đột nhiên trợn to hai mắt, hoảng sợ nhìn nam nhân đi theo cạnh kiệu đang hiện lên tư thế bảo vệ, này, người đó là . . .
Giơ tay lên che ngực đang đập thình thịch vì sợ, xoay người nhấc chân liền chạy, động đến vết thương ở chân còn chưa dưỡng tốt, đau đớn ập đến, vừa muốn dừng lại, kết quả bị Diệp Vân Tâm không rõ tình trạng từ đằng sau kéo lại, Hách Quang Quang d’đ/l;q’d mất thăng bằng, nhất thời ngã chỏng vó trên mặt đất, mặt đập xuống bùn. (SN: Nguyên tác nha, mình cũng chưa thể giải thích dáng ngã ngửa mà đập mặt xuống bùn này của chị ý. :v)
"Ngươi té chỗ nào rồi? Vô duyên vô cớ ngươi chạy cái gì a." Diệp Vân Tâm ngồi xuống muốn nâng Hách Quang Quang dậy, giọng nói có điểm chột dạ, nếu như vừa rồi không phải nàng dùng sức kéo, Hách Quang Quang cũng sẽ không ngã thảm như vậy.
"Phi, phi." Hách Quang Quang mặt nhếch nhác phun bùn trong miệng, chống hai tay muốn bò dậy, kết quả vừa mới động mắt cá chân đột nhiên truyền đến cảm giác như kim châm, ai yêu một tiếng lại té trở về.
"Quang Quang ngươi không sao chứ?" Diệp Vân Tâm sốt ruột, ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Thao đang đi tới vội la lên, "Thao ca ca, Quang Quang bị thương."
Diệp Thao xanh mặt đi tới, cúi người nhéo Hách Quang Quang làm mất hết mặt mũi của hắn, căm tức ở bên tai Hách Quang Quang mặt đau đến vo thành một nắm châm chọc nói: "Thấy Ngụy trạng nguyên tới, ngươi kích động đến nỗi ngay cả đường cũng không đi nổi à?"