Ả tiện nhân này… Cô sẽ gặp báo ứng… Báo ứng..."
"Đưa cô ta đến đồn cảnh sát!" Tô Quân lạnh lùng nói.
Bảo vệ đến dẫn cô ta đi.
Giọng nói hung dữ của cô ta dần dần đi xa, nhưng cảm xúc của tôi vẫn chưa thể hồi phục, máu trên tay không ngừng chảy xuống, nhưng tôi không hề cảm thấy đau một chút nào.
Đầu óc tôi trống rỗng, không biết mình đang suy nghĩ gì, mãi đến khi hồi phục lại tinh thần thì tôi đã ở bệnh viện.
Vết thương đã băng bó xong, tôi đang ngồi trên ghế bên ngoài bệnh viện.
Tôi không biết mình đang chờ ai, cũng không biết là ai đã đưa mình đến bệnh viện.
Nhìn băng gạc quấn trên vết thương, tình hình hỗn loạn vừa rồi lại một lần nữa hiện lên rõ mồn một trước mắt tôi.
Đột nhiên có một cái ly đưa đến trước mặt tôi, tôi ngẩng đầu:
“Uống một ly cà phê nóng cho bình tĩnh lại.” Tô Quân nhìn tôi nói.
Tôi không nói gì, chỉ nhận lấy ly cà phê, khẽ nhấp một ngụm nhỏ, lại ngẩn người.
Tô Quân nhấp một ngụm cà phê, nói: “Lúc nãy đồn cảnh sát có gọi điện thoại, kêu chúng ta dành thời gian đi lấy khẩu cung. Hiện giờ cảm xúc của em còn chưa bình phục, ngày mai anh đi với em.”
“Ừm.” Tôi gật đầu.
Tô Quân nhìn tôi, giống như có lời gì muốn nói, nhưng không có nói ra.
“Anh muốn hỏi cái gì thì hỏi đi.” Tôi cúi đầu không nhìn anh ấy.
Tô Quân do dự một chút, “Những gì Đỗ Phi Phi nói có phải là sự thật không?”
“Ý anh là muốn hỏi về mối quan hệ của em và Lục Minh Hiên sao?”
Anh trầm mặc, tôi quay đầu nhìn anh ấy: “Nếu như là thật, anh có khi dễ em không? Có coi thường em không?”
“Sẽ không!” Anh ấy kiên định nhìn tôi, ánh mắt trong suốt sáng ngời: “Anh chỉ sợ em bị tổn thương.”
Tổn thương? Nếu như không có Lục Minh Hiên, tôi còn phải chịu nhiều tổn thương hơn nữa.
Tôi thu hồi ánh mắt, thở dài: “Con đường đi vào làng giải trí thật là không dễ dàng.”
Mặc dù tôi đã cẩn thận, cố gắng không đắc tội người khác nhưng vẫn xảy ra chuyện.
“Mạc Oánh......" Dường như anh muốn nói gì để an ủi tôi, tôi đưa ngón trỏ lên chặn môi anh ấy: “Không cần an ủi, những lời này cũng vô ích với em thôi, em muốn an tĩnh một chút.”
Ngồi một lúc, Tô Quân nói: “Anh đưa em về nhà.”
“Ừm.” Tôi đứng lên, đang tính đi, chợt thấy một bóng dáng quen thuộc đang đi về phía tôi.
Khi anh ta từ từ đến gần, tôi mới nhìn thấy rõ mặt anh ta.
Là Lục Minh Hiên! Tại sao anh ấy lại ở đây?