Anh ta thật cao hứng: "Anh đi lấy xe trước, em ra cửa chờ anh."
"Ừm, được rồi."
5 phút sau, tôi ra đến cửa, Tô Quân còn chưa có quay lại đây, tôi đứng chờ anh ta.
Đột nhiên, một giọng nói nham hiểm vang lên từ sau lưng tôi:
"Con đàn bà tiện nhân này......"
Lúc tôi quay đầu lại, một thanh dao găm lóe sáng đang vung lên hướng vào mặt tôi, theo bản năng tôi đưa tay đỡ lấy.....
Cảm giác đau từ mu bàn tay truyền đến, có một dòng chất lỏng ấm áp nhỏ giọt trên mặt tôi, mùi máu tươi lan tràn trong không khí.
Đến khi nhìn rõ người trước mặt, tôi mới thật sự hoảng sợ.
Một người phụ nữ tóc tai bù xù, sắc mặt tái nhợt, một hồi lâu tôi mới nhận ra, là Đỗ Phi Phi!
Trước giờ lúc nào cô ta cũng trang điểm trau chuốt, ăn mặc gọn gàng xinh đẹp, chưa từng để mặt mộc ra đường, hôm nay lại giống như người điên, tóc tai bù xù, trong tay cầm một con dao găm, trên lưỡi dao còn dính máu của tôi, từng giọt từng giọt rơi xuống đất.
"Cô điên rồi!" Tôi lùi về phía sau.
Cô ta bước lại gần tôi, tinh thần hoảng loạn, rống to: "Đúng vậy, tôi điên rồi, tôi bị người ta bức điên! Ngày hôm nay tôi mất đi tất cả, đều là tại vì cô! Mạc Oánh, cô là đồ tiện nhân! Rốt cuộc cô đã nói gì với Lục Minh Hiên! Cô là con hồ ly tinh, cô hại tôi......"
"Tôi không có nói cái gì hết." Tôi muốn chạy, nhưng lại bị dồn đến vách tường, không thể lùi được nữa.
"Chắc chắn là cô đã nói gì đó với anh ấy, anh ấy mới có thể đối xử với tôi như vậy! Tất cả đều là tại vì cô nên bây giờ tôi mới bị mất tất cả..... Hahahaha....... Tôi bị mất tất cả rồi..... Cô có hài lòng không, có vui vẻ không?" Đột nhiên cô ta cười như điên, trừng to đôi mắt, ánh mắt âm hiểm đáng sợ: "Nếu tôi có chết, tôi cũng muốn kéo cô xuống địa ngục...... "
Giây tiếp theo, cô ta bắt được tay tôi, một tay cầm dao găm, nhắm ngay mặt tôi đâm vào.....
Xong rồi!
Hành động bất ngờ của cô ta làm tôi hoàn toàn không phản ứng kịp, mắt thấy con dao càng lúc càng gần, tôi chỉ có thể tuyệt vọng nhắm mắt lại......
"Phanh" một tiếng, là âm thanh con dao rơi xuống đất.
Sau đó tôi nghe được giọng nói của Tô Quân: "Mạc Oánh!"
Lúc tôi mở mắt ra đã bị Tô Quân ôm vào trong ngực gắt gao bảo vệ.
Đỗ Phi Phi té trên mặt đất, còn chưa kịp đứng lên, vài nhân viên bảo vệ đã chạy vào, nhanh chóng bắt lấy cô ta.
"Các người mau buông ra......" Cô ta liều mạng giãy giụa, nhìn tôi bằng ánh mắt đầy thù hận: "Mạc Oánh, con tiện nhân này, cô sẽ không được chết tử tế..... Một ngày nào đó Lục Minh Hiên sẽ vứt bỏ cô, cô sẽ bị giống như tôi bây giờ, hai bàn tay trắng, không thể chết già..... Cô sẽ không được sống yên ổn..... Đồ tiện nhân..... Cô sẽ gặp báo ứng.... Báo ứng....