Edit: Junie
Tôi giật mình hoảng sợ, theo bản năng lui về sau một bước, sau lưng giống
như đụng vào bức tường thịt, không đợi tôi phản ứng, cánh tay mạnh mẽ đã vòng qua eo tôi.
“Dọa cô sao?” Bàn tay của anhvuốt ve cơ thể
tôi dọc theo làn váy ngay sau đó tiến sâu vào bên trong. Hơi thở ấm áp
phà bên tai, một nụ hôn nhàn nhạt rơi trên cổ tôi......
Nghe ra giọng nói của anh, tôi run rẩy nhắm mắt lại, chờ đợi một màn hành hạ giống như sáng nay, chỉ hy vọng lần này kết thúc nhanh một chút là được rồi.
“Đói bụng chưa?” Anh khẽ cắn vành tai của tôi, hỏi tôi cứ như trêu đùa.
“Anh hỏi tới phương diện nào?” Tôi học theo giọng điệu của anh, trêu đùa ngược lại.
Anh khẽ cười, không nhanh không chậm rút tay về, theo thói quen đặt bên
hông tôi, khuôn mặt tiến gần tới tôi: “Tôi nghĩ là cô đang đói bụng, ăn
một chút gì rồi tiếp tục!”
Mượn ánh sáng yếu ớt từ ngọn nến,
tôinhìn khuôn mặt mờ ảo của anh, như có thể cảm giác, ánh mắt thâm sâu của anh đang truyền tín hiệu về phía tôi, cả căn phòng tràn ngập hơi
thở mập mờ.
Tôi nhíu chặt mày, tại sao dục vọng của người đàn
ông nàylại mạnh mẽ đến vậy? Hồi sớm gặp mặt đã làm chuyện đó, hiện tại lại......
“Tới đây!” Anh đi tới cạnh bàn, ga lăng lịch sự kéoghế ra, mời tôi ngồi xuống.
Tôi đi tới ngồi xuống, anh sải bước tới bên kia bàn, ngồi xuống đối diện.
Anh vỗ tay mấy cái, cửa phòng được mở ra, một người ngoại quốc mặc đồng phục làm việc đẩy theo chiếc xe đựng thức ăn đi vào.
“Muốn ăn cái gì? Món ăn nước Pháp, món ăn nước Đức...... Hoặc là, cô
muốn ăn món Tứ Xuyên, món ăn Quảng Đông...?” Anh hỏi tôi.
“Món nào cũng được, tôi không kén ăn.”
Anh suy nghĩ một lát, dùng ngôn ngữ Pháp tôi nghe không hiểu trao đổi vài
tiếng, đầu bếp gật đầu liền có phần beefsteak thơm ngon đem tới bàn ăn
của tôi.
Thật sự tôi rất đói bụng, cầm lên dao nĩa lên ăn ngay lập tức.
“Dùng với rượu vang đỏ 1982, mùi vị sẽ ngon hơn, cô nếm thử xem sao.” Khóe
miệng anh cong lên, rót ly rượu đưa cho tôi, chẳng quan tâm tới cách ăn
thiếu lịch sự của tôi.
“Cám ơn.” Tôi nhận lấy ly rượu đỏ, nhấp môi một miếng.
“Cô mới vừa ở bệnh viện ra?” Anh đột nhiên hỏi.
“Vâng.” Tay cầm dao nĩa của tôi hơi khựng lại, sau đó tiếp tục cắt miếng thịt bò.
“Là bởi vì tôi quá mạnh bạo?” Thời điểm nói câu này, trên mặt anh mang theo nụ cười trêu chọc.