Chọc Giận Cô Vợ Nhỏ: Ông Xã Tổng Tài Quá Kiêu Ngạo

Chương 81: Lấy lòng anh ta




Khung cảnh trong quán cà phê.

Tôi và Đỗ Phi Phi ngồi đối diện nhau.

Cô ta hút thuốc: "Tôi cho cô năm trăm vạn, cô hãy rời khỏi Khương Trạch Ngôn!"

Tôi thản nhiên nói ra ba chữ: “Không thể nào!”

Cô ta cười lạnh: "Chê ít? Muốn nhiều hơn sao? Nếu như cô muốn ở bên cạnh anh ấy để lấy được nhiều tiền hơn thì tôi cho cô biết, cô đừng có mơ!"

Tôi lạnh lùng nhìn cô ta: "Tôi ở lại bên cạnh anh ấy không phải vì tiền!"

Cô ta cười một cách khoa trương: "Vậy là vì cái gì? Yêu thật lòng sao? Doãn Thượng Nặc, tôi khuyên cô nên biết suy nghĩ một chút, cầm tiền, mang theo con của cô rồi rời đi thật xa khỏi chỗ này! Bằng không, đừng trách tôi không khách khí!"

Tôi cong khóe miệng: "Người phụ nữ thông minh sẽ không cư xử ngây thơ như cô đâu. Thay vì ngồi đây uy hiếp tôi, không bằng cô hãy suy nghĩ biện pháp làm sao để lấy lòng anh ta đi!"

Cô ta nổi giận, trừng mắt: "Doãn Thượng Nặc, cô đúng là không biết tốt xấu!"

Tôi nhíu mày: "Cô cũng đừng tự cho là đúng, chỉ bằng năm trăm vạn đã muốn đuổi tôi đi? Doãn Thượng Nặc tôi không có rẻ tiền như vậy."

"Cô....." Cô ta đập bàn đứng dậy, nhìn thấy trên bàn có một ly nước lọc liền cầm lấy hất vào mặt tôi....

Đoạn này có trong kịch bản, tôi đã sớm chuẩn bị sẵn sàng, theo bản năng nhắm mắt lại, nhưng mà, đó không phải nước lọc, mà là.....

“A........” Tôi đột nhiên đứng dậy, trên mặt nóng hừng hực.

Tại sao lại là nước sôi?

“CUT!” Đạo diễn hô to một tiếng, quay sang hỏi tôi: “Có chuyện gì vậy?”

“Nước này..... Là nước nóng......” Tôi che mặt, đau đến cắn răng, từng đợt đau rát truyền đến, giống như đang bị rất nhiều con kiến bâu cắn.

Đạo diễn cầm cái ly lên, nhíu mày: “Tại sao lại là nước nóng? Ai đã chuẩn bị ly nước này?”

“........” Không ai đáp lại.

Ánh mắt đạo diễn chuyển sang Đỗ Phi Phi: “Nước nóng mà cô cũng dám đổ?”

“Làm sao tôi biết được!” Bộ dạng Đỗ Phi Phi thật vô tội: “Tôi diễn quá nhập tâm, cầm lấy ly nước liền hất đi, làm sao biết là nước nóng được!”

“Cô...... “ Đạo diễn tức giận không biết nên nói cái gì.

“Anh đưa em đi bệnh viện.” Không biết Tô Quân đứng bên cạnh tôi từ lúc nào, nắm lấy cánh tay tôi, định dẫn tôi đi.

“A?” Tôi không chịu: “Còn chưa có diễn xong, em muốn ở lại quay cho xong.” Sau đó quay sang nói với đạo diễn: “Tôi nghỉ ngơi một chút sẽ không sao đâu, nước cũng không phải rất nóng, lát nữa trang điểm lại rồi quay tiếp cảnh sau.”