Tôi "phì" cười một tiếng.
"Một trăm vạn chỉ để mua một bó hoa hồng, cũng mắc quá đi!" Tôi nhận lấy bó
hoa, cố tình làm ra vẻ bất mãn: "Cũng chỉ có loại người ngốc như anh mới có thể làm chuyện như vậy!"
"Có thể làm người phụ nữ của anh cười, một trăm vạn này, đáng giá!" Tô Quân nở nụ cười nhàn nhạt.
Trong lòng tôi ngọt ngào, bên môi vẽ lên một nụ cười, chợt nhớ tới mấy lời cô gái kia vừa mới nói, hỏi anh ta:
"Đúng rồi, lúc nãy cô gái ấy nói cái gì nhỉ? Anh đóng vai nam chính sao?"
Nụ cười trên mặt Tô Quân hơi cứng lại một chút, nhưng rất nhanh khôi phục
lại như cũ: "Ừ, đúng vậy, lúc trước anh là diễn viên, có đóng vài bộ
phim ở Trung Quốc."
"Wow, anh là diễn viên sao? Anh là nghệ sĩ nha!" Tôi thật không ngờ, Tô Quân lại là diễn viên!
"Không cần kinh ngạc như vậy đâu, em cũng là diễn viên nữa." Lúc Tô Quân nói
mấy lời này, có hơi do dự, nhưng cuối cùng vẫn nói ra.
"Cái gì? Em cũng là diễn viên sao?" Tôi chỉ vào cái mũi mình, gương mặt khó tin.
Tô Quân mấp máy môi, vuốt ve gương mặt tôi: "Em là một diễn viên xuất sắc, trong bộ "Ông xã tôi vô cùng giàu có" chúng ta diễn vai nam nữ chính,
cũng nhờ bộ phim này mà chúng ta gặp nhau, quen biết sau đó... yêu
nhau." Nói hai chữ cuối cùng, ánh mắt Tô Quân thoáng hiện một tia phức
tạp.
"Vậy sao!" Tôi kinh ngạc không nói nên lời, kể từ khi xuất
viện, Tô Quân chưa từng đề cập mấy chuyện trước kia với tôi, tôi cũng
không hỏi anh ta, bởi vì tôi biết, nếu như anh ta muốn nói, sẽ chủ động
nói cho tôi biết, nếu như anh ta không muốn nói, vậy nhất định là phải
có nguyên nhân!
Anh ta đối xử với tôi tốt như vậy, tôi tin tưởng anh ta làm bất kỳ quyết định gì, cũng là vì muốn tốt cho tôi.
"Tô Quân, em muốn xem phim lúc trước chúng ta diễn, có được không?" Tôi chợt tò mò về bộ phim này.
Không biết tại sao, từ khi tôi mất trí nhớ tới giờ, tôi không thấy tò mò gì
về chuyện trước kia hết, cũng không muốn biết, nhưng bộ phim này, lại
làm cho tôi thật tò mò.
Lúc tôi còn đóng phim, cùng với tôi của bây giờ, có gì khác nhau không?
Tô Quân ngẩn người, chân mày nhíu lại, giống như hơi bất an, nụ cười bên
môi biến mất, ánh mắt trong suốt có chứa một tia bi thương: "Mạc Oánh,
nếu như, anh chỉ nói là nếu như thôi, em phát hiện anh có chuyện giấu
giếm em, thì em có hận anh không? Có chán ghét anh không?"
Anh ta nói mấy câu này làm tôi sững sờ, nhưng rất nhanh, bên môi tôi lại nâng
lên một nụ cười nhàn nhạt: "Tô Quân, anh đối xử với em tốt như vậy, làm
sao em sẽ ghét anh được chứ! Em tin tưởng cho dù anh có làm bất cứ
chuyện gì, thì cũng đều là vì muốn tốt cho em thôi, cho nên em sẽ không
hận anh, cũng sẽ không ghét bỏ anh."