"Người đàn ông vô trách nhiệm đó, ngay cả con mình mà cũng không cần sao?"
"Chuyện này không thể trách anh ấy." Tôi không nhịn được mà nói tốt cho Lục
Minh Hiên, tôi không hy vọng có người chửi Lục Minh Hiên là vô trách
nhiệm, khẽ vuốt cái bụng, nhàn nhạt nói: "Anh ấy không biết chuyện đứa
bé."
"Anh ta không biết em mang thai sao?" Tô Quân có chút kinh ngạc.
"Ừ, anh ấy không biết."
"Vậy em... chắc là rất khổ sở." Ánh mắt trong suốt của Tô Quân chấn động, giống như đang rất đau lòng vì tôi.
Tôi cong khóe miệng, không nói gì.
Cho dù phải chịu nhiều cực khổ hơn nữa, tôi cũng chịu được, chỉ có cảm giác đau lòng khi ở bên cạnh anh ta, tôi mới không chịu đựng nổi, cho nên
mới lựa chọn rời đi.
Tô Quân trầm mặc một hồi lâu, mới nhẹ nhàng
nói: "Lúc anh xem báo thấy tin em ly hôn, anh có đi tìm em, nhưng không
tìm được, ngay cả trong ghi chép xuất cảnh cũng không tra thấy tên em."
Tôi ngẩn ra, anh ta đi tìm tôi sao?
"Cảm ơn sự quan tâm của anh, em không sao, ngày nay chuyện sớm cưới sớm ly
hôn cũng nhiều, em đã chuẩn bị tâm lý từ trước, chuyện này đối với em mà nói, cũng không là cái gì."
Tôi cho là anh ta lo lắng cho tôi, nên nói như vậy để anh ta yên tâm, kết quả, anh ta lại nói những lời làm tôi khiếp sợ.
"Mạc Oánh, có thể cho anh một cơ hội, để anh được chăm sóc em không?"
"Hả?" Tôi hoài nghi lỗ tai mình, chẳng lẽ là tôi nghe lầm?
Anh ta đột nhiên nắm tay tôi, chân thành nhìn tôi bằng ánh mắt thâm tình:
"Lần trước anh đã bỏ qua em một lần rồi, lần này, anh không muốn bỏ lỡ
nữa, Mạc Oánh, cho anh một cơ hội có được không? Anh biết lúc này, anh
không nên nói những lời như vậy. Anh có thể cho em thời gian, để em từ
từ tiếp nhận anh, nhưng mà, xin đừng lập tức cự tuyệt anh có được
không?"
"Tô Quân, anh đừng như vậy..." Tôi luống cuống, bây giờ tôi là phụ nữ mang thai, tôi đang mang đứa con của người đàn ông khác,
mà anh ta còn có thể nói những lời như vậy với tôi sao? Chẳng lẽ anh ta
không ngại sao?
"Anh chỉ muốn chăm sóc thật tốt cho em, cả con
của em nữa, anh sẽ coi nó như con ruột của mình, cho anh một cơ hội để
chăm sóc em có được không?"
Anh ta khẩn thiết nhìn tôi, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, không giống như đang nói giỡn.
Trời ạ, sao lại biến thành như vầy cơ chứ.
"Em... Em nhớ ra còn chút chuyện phải làm, đi trước." Tôi giùng giằng muốn rút tay về, anh ta lại càng nắm chặt hơn.
"Mạc Oánh, đừng né tránh anh, bây giờ em rất cần có người chăm sóc, anh muốn được chăm sóc cho em! Em cho anh cơ hội có được không? Em không thích
anh cũng không sao... Anh vẫn muốn được chăm sóc cho em..."