Tôi vô thức đưa tay xoa cái bụng tròn vo của mình, khóe môi nâng lên một nụ cười, đứa bé này, vẫn còn sống sót.
Thật ra thì, tôi vẫn chưa làm kiểm tra cho đứa bé, cũng không đi khám thai, tất cả đều thuận theo tự nhiên.
Sinh đứa bé này ra, cho dù có thiếu chân thiếu tay, tôi cũng sẽ không ghét
bỏ, tôi sẽ nuôi nó cả đời, chăm sóc cho nó cả đời. Chỉ cần nó không rời
bỏ tôi, tôi sẽ không chê.
Tôi nhìn lên bầu trời, thở dài một hơi, sau đó đi tới một quán cà phê gần đó, đẩy cửa kiếng ra, tôi không chú ý nhìn, liền đụng vào trong ngực một người đàn ông.
"A, thật xin lỗi." Người đàn ông kia hốt hoảng, liên tục xin lỗi tôi.
"Không sao. Là tôi không cẩn thận thôi." Lúc ấy tôi cũng không nghĩ nhiều, vô thức ngẩng đầu lên nhìn, liền kinh ngạc.
Ngũ quan tuấn dật, tròng mắt đen trong suốt, vóc người cao to, mặc dù không đứng trên sân khấu, nhưng vẫn luôn chói lọi hấp dẫn tầm mắt của người
khác, người này, không phải là Tô Quân thì còn ai vào đây!
Anh ta cũng ngạc nhiên nhìn tôi, ánh mắt vô cùng sửng sốt nhìn tôi chằm chằm, như muốn nhìn cho thật kỹ.
"Em là... Mạc Oánh sao?"
"Thật là xấu hổ, Tô Quân." Tôi cười cười, ở đất nước xa lạ này lại gặp phải
người quen, cảm giác thật là tốt, suốt năm tháng ở đây, lần đầu tiên mới gặp được một người quen!
"Thật đúng là em rồi!" Anh ta khó tin nhìn tôi, tầm mắt chuyển xuống bụng tôi, hai mắt mở to thêm gấp mấy lần: "Em đang..."
Tôi nhìn theo ánh mắt anh ta, cũng nhìn xuống bụng mình, khẽ mỉm cười: "Thật là ngại, làm anh sợ rồi có phải không."
Anh ta quả thật là bị giật mình, trong mắt thoáng qua một cảm xúc không
thấy rõ: "Em rãnh không? Chúng ta ngồi xuống tán gẫu một lát đi."
"Anh xem bộ dạng bây giờ của em, cũng biết là em có nhiều thời gian rồi! Chỉ sợ anh quá bận rộn, quấy rầy đến anh!"
"Không quấy rầy, anh tới Paris là để nghỉ phép mà." Anh ta mỉm cười, vẫn phong độ như trước, tự mình kéo ghế ra cho tôi.
"Cảm ơn." Tôi ngồi xuống, lâu rồi chưa được ngồi chung tán gẫu với trai đẹp.
Năm tháng nay, tôi ở một mình không có người bạn nào hết, tiếng anh của tôi cũng không tốt, lúc trao đổi với người khác không dễ dàng gì, rất tốn
sức, cho nên lủi thủi có một mình.
"Sao em lại tới Paris?" Anh ta lo lắng nhìn tôi.
"Bởi vì em thích nơi này, cho nên muốn tới đây." Tôi nhàn nhạt nở nụ cười.