Chọc Giận Cô Vợ Nhỏ: Ông Xã Tổng Tài Quá Kiêu Ngạo

Chương 303: Nguy cơ phá sản




Mỗi lần về nhà, sẽ ngay lập tức lên giường ngủ, giống như rất phiền não.

Đêm hôm đó, tôi không nhịn được mà hỏi anh ta.

"Có phải công việc của anh gặp phải khó khăn không? Sao em thấy anh không được vui?"

Anh ta ôm tôi, hôn lên trán tôi: "Gần đây gặp phải một chút phiền toái, nhưng sẽ không có chuyện gì đâu, tin tưởng anh, trong khoảng thời gian này, anh không ở bên cạnh em được, chờ xử lý xong chuyện này, chúng ta sẽ đi châu Âu hưởng tuần trăng mật, hôn lễ xảy ra sơ suất, anh sẽ dùng tuần trăng mật để bù đắp lại cho em, chúng ta sẽ đi đến thật nhiều nơi, anh sẽ dành ra ba tháng để đi chơi với em, có chịu không?"

Tôi nhẹ gật đầu một cái, sau đó tựa vào trong ngực anh ta, để mặc anh ta ôm...

Hôm sau tỉnh lại, trời vừa mới sáng, Lục Minh Hiên đã không còn ở bên cạnh tôi.

Tôi sờ soạng vị trí của anh ta, lạnh ngắt, anh ta đi lâu rồi.

Sao mới sáng sớm mà đã đi làm rồi? Nhìn đồng hồ, mới sáu giờ rưỡi, bình thường không phải hơn chín giờ anh ta mới đi làm sao? Sớm nhất cũng là bảy giờ rưỡi, không đến nỗi mới sáu giờ rưỡi mà đã đi rồi.

Không có anh ta ôm, tôi cũng không ngủ được, dứt khoác rời giường, khoác thêm áo xuống lầu ăn sáng.

Cũng lâu rồi không nhìn thấy Lục Chấn Hải, chắc là về Mỹ rồi, Lục Minh Hiên không nói gì về ông ta, tôi cũng ít khi hỏi về chuyện đó.

Ông ta không có ở đây là tốt rồi, mỗi lần nhìn thấy ông ta, khẳng định là lại không có chuyện gì tốt!

Có lẽ là do ngồi ăn một mình, một chút khẩu vị cũng không có, thật là nhàm chán, tôi muốn xem báo, nhưng lại phát hiện, lúc nào trên bàn ăn cũng có để sẵn báo, sao bây giờ lại không có?

Tôi hỏi người giúp việc đứng bên cạnh: "Báo hôm nay đâu?"

Người giúp việc ngập ngừng trả lời: "Tờ báo kia đem vứt rồi, Lục tiên sinh nói, trong mấy ngày này không được để báo trong nhà."

Tại sao muốn giấu mấy tờ báo đi? Tôi nghi ngờ, nhướng mày: "Mau lấy tờ báo đó đến đây cho tôi."

"Nhưng mà..."

"Nhanh đi!" Tôi lấy khẩu khí thiếu phu nhân ra lệnh.

"Dạ!" Cô ta không dám cãi lời tôi, rất nhanh đã đưa tờ báo tới.

Tôi vừa nhìn vào tựa đề trên trang đầu, liền bị khiếp sợ...

Tập đoàn Đông Á có nguy cơ bị phá sản, giá cổ phiếu xuống đến mức thấp nhất!

Tại sao có thể như vậy? Chuyện lớn như vậy, sao anh ta không nói gì với tôi? Ngay lập, tôi cầm điện thoại di động lên gọi anh ta:

"Xin chào, số điện thoại quý khách vừa gọi hiện đang bận, xin quý khách vui lòng gọi lại sau..."