"Không phải cô ấy là
cô gái lần trước hay sao? Thật không ngờ, cuối cùng người phụ nữ anh
cưới lại là cô nàng này! Đàn ông quả là rất thích mấy cô gái thanh
thuần!"
Lục Minh Hiên cong khóe miệng, không nói gì.
"Sao
không giới thiệu em với vợ anh vậy chứ?" Cô ta cười nói, cũng không chờ
Lục Minh Hiên giới thiệu, vươn tay ra với tôi: "Xin chào, tôi tên là
Mộng Na, là người phụ nữ Lục Minh Hiên đã từng yêu."
Trong khoảnh khắc đó, hai chữ "Mộng Na" nổ tung trong đầu tôi.
Thì ra cô ta chính là Mộng Na sao?
Cô ta nói xong lại trừng mắt nhìn Lục Minh Hiên: "Em có thể tự giới thiệu như vậy có được không?"
Thần sắc Lục Minh Hiên không rõ ràng lắm, cũng không tỏ vẻ tức giận.
Người phụ nữ Lục Minh Hiên đã từng yêu? Chính là cô gái Mộng Na này sao? Thì
ra, anh ta cũng từng có cô gái mình yêu, vậy mà tôi còn tưởng rằng loại
đàn ông như anh ta sẽ không biết yêu, là tôi đoán sai rồi.
Nhớ
ngày đó Lục Minh Hiên gào lên với Lục Chấn Hải: Mộng Na chính là như vậy mà bị ba ép đi! Tới lúc nào ba mới chịu bằng lòng dừng tay chứ!
Xem ra anh ta thật sự rất yêu cô ta! Vậy còn bây giờ thì sao?
Tôi vô thức ngẩng đầu lên nhìn Lục Minh Hiên, trên mặt anh ta vẫn bình tĩnh như cũ, không nhìn thấy có sự biến hóa nào hết.
Mộng Na thấy tôi nhìn chằm chằm Lục Minh Hiên, cười: "Lục phu nhân, những
lời tôi vừa nói cô đừng để ý, chuyện cũng đã qua rồi. Lục tiên sinh là
một người đàn ông tốt, cô nên quý trọng!"
Lúc này, có người tới mời rượu cô ta, cô ta lễ phép gật đầu với chúng tôi một cái, sau đó quay sang nói chuyện với người khác.
Tôi nhìn bóng dáng cô ta ở đằng xa, trong lòng có một loại cảm giác nói không nên lời.
"Sao vậy?" Lục Minh Hiên nói nhỏ bên tai tôi.
"Không có gì." Tôi lắc đầu.
Anh ta trầm mặc một lát, lại nói: "Những lời cô ấy mới nói, em đừng quan
tâm, chuyện của anh và cô ấy đã là quá khứ rồi, tính cách cô ấy tương
đối thẳng thắn, cách nói chuyện chính là như vậy, em không cần phải suy
nghĩ nhiều làm gì, anh thật sự không có gì với cô ấy hết."
Đây là lần đầu tiên anh ta giải thích với tôi về quan hệ giữa mình với người
phụ nữ khác, còn kêu tôi không nên suy nghĩ nhiều, là sợ tôi hiểu lầm
hay sao? Xem ra anh ta rất quan tâm tôi, lúc trước dẫn mấy người phụ nữ
về nhà, còn ở trước mặt tôi làm ra những chuyện rất quá đáng, bây giờ
lại giải thích với tôi vì sợ tôi hiểu lầm.
Trong lòng tôi cũng coi như được an ủi chút ít.
"Em không có nghĩ nhiều! Em vào nhà vệ sinh một chút." Tôi nói.
Dường như anh ta có chút không yên lòng, nhưng vẫn gật đầu.
Trong phòng vệ sinh ở bữa tiệc, còn có một phòng hóa trang nữa, tôi đứng
trước gương chỉnh trang lại, thoa lại son môi, lúc đang chuẩn bị ra
ngoài thì có người tiến vào...