Chọc Giận Cô Vợ Nhỏ: Ông Xã Tổng Tài Quá Kiêu Ngạo

Chương 294: Lại là mỹ nữ con lai!




Có lẽ là tôi suy nghĩ hơi nhiều, đứng thẳng người, có chút mất tự nhiên.

Lục Minh Hiên vừa xuất hiện, mọi người nhanh chóng tiến lên chào hỏi bắt tay cùng anh ta, trong những lúc như vậy, anh ta luôn có một loại phong thái rất đặc biệt, giống như tất cả mọi người đều đang nịnh bợ anh ta. Mọi người nói chuyện với anh ta rất cung kính, bộ dạng vô cùng khiêm tốn, thao thao bất tuyệt khen ngợi anh ta đủ thứ, tôi nghe thấy mà ù cả hai tai.

Thật là không quen đối mặt với những người giả tạo như vậy!

Đột nhiên một giọng nói đặc biệt yêu kiều truyền đến: "Lục Minh Hiên."

Tôi quay đầu, đập vào mắt của tôi là một mái tóc xoăn vàng hoe, hấp dẫn mê hoặc lòng người, đôi mắt to câu hồn làm người khác đã gặp qua là không thể nào quên được, vừa thấy tôi đã nhận ra ngay lập tức, không phải là mỹ nữ con lai lần trước đã gặp rồi sao?

Đó là mỹ nữ chạy chiếc xe Aston Martin đây mà!

"Cô cũng tới sao?"

Lúc Lục Minh Hiên nhìn thấy cô ta, trong mắt thật nhanh thoáng qua một tia kinh ngạc, hiển nhiên là không ngờ lại gặp phải cô ta ở đây.

"Đúng vậy, không muốn nhìn thấy em sao?" Cô ta đùa giỡn nói, đôi mắt to tròn mê hoặc lòng người nhẹ nhàng chớp chớp mấy cái, làm tôi cũng động lòng.

Hôm nay cô ta trang điểm cực kỳ tinh xảo, lông mi giả vô cùng khoa trương, không chút nào thu liễm mà phô ra cho mọi người thấy sắc đẹp của mình, bộ ngực đẫy đà ở trước mặt, trắng nõn mịn màng như vậy, ngay cả bản thân tôi là phụ nữ mà cũng không thể nào dời mắt được.

"Làm sao sẽ như vậy chứ?" Lục Minh Hiên cười nhạt.

"Lần trước đã hứa mời em đi ăn cơm rồi mà, sao đến giờ vẫn chưa thấy anh gọi cho em nữa! Thật hối hận lúc đó không có xin số điện thoại riêng của anh." Mỹ nữ con lai chu môi, làm ra vẻ rất bất mãn, nhưng trong mắt tràn đầy sự vui vẻ.

Dáng dấp cô ta thật xinh đẹp, động tác chu môi thôi cũng quyến rũ như vậy rồi. Tôi không nhịn được mà tán thưởng.

"Thật xin lỗi, gần đây quá bận rộn, cho nên..."

"Em biết rồi." Cô ta cắt ngang, cong môi nhìn anh ta: "Nghe nói anh kết hôn rồi."

"Đúng vậy." Lục Minh Hiên ôm thắt lưng tôi, giới thiệu với cô ta: "Đây là vợ của tôi, Mạc Oánh."

Có lẽ là ảo giác, hình như tôi thấy trong mắt cô ta thoáng hiện một tia mất mát, nhưng lại nhanh chóng khôi phục bình thường.

"Không phải cô ấy là cô gái lần trước hay sao? Thật không ngờ, cuối cùng người phụ nữ anh cưới lại là cô nàng này! Đàn ông quả là rất thích mấy cô gái thanh thuần!"